Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 54 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Lâu lâu có người chết đứ đừ vì mình thấy hay ho ra phết, tuy nhiên vui vui chút thôi chứ ham hố gì mấy cái viển vông hão huyền đấy?



Có phải ngu dại gì đâu mà cả hai lần có thể dẫm lên cùng một vết xe đổ? Đại gia chăng? Đại gia mà to à?



Đại gia, lắm tiền thì cũng lắm tình, lắm tình suy ra lắm tật.



Yêu đương chơi bời toán loạn thử hỏi mấy ai thật lòng? Hotgirl trẻ trẻ ngoài kia còn được có được chục tháng, không biết đầu ba như chị các anh ấy vờn trong mấy tuần đây?



Phụ nữ đến tuổi rồi không còn mơ tưởng viển vông nữa, nhiều tiền tất nhiên tốt, nhưng đêm đêm cô đơn trằn trọc trên đống tiền liệu có sướng không? Cộng thêm làm ăn lớn không cẩn thận thì dễ phá sản, cứ xem cái gương ba bé Bi đó, chị mà không nhanh chân li dị chắc cả đời ôm nợ cùng lão mất.



Thôi, chi bằng lấy cái người có chức tước ổn định, biết thương con thương cái, có trách nhiệm với gia đình và quan trọng nhất chính là người khiến cho trái tim mình thổn thức, như vậy chẳng phải tốt hơn gấp trăm gấp vạn lần hay sao?



Spa với chả sờ beo, về với nhau rồi chả nhẽ anh Hậu lại không đầu tư cho vợ một chút? Còn bao nhiêu đất đai chung với bác Đăng đó lo gì thiệt? Nói chung sống trên đời không nên nhìn những thứ màu mỡ hoa hoè hoa sói trước mắt mà quên đi cái lợi ích lâu dài.



Đúng là chị cần kinh tế.



Nhưng cũng cần một người bạn đồng hành tới khi đầu bạc răng long.



Cho nên Liên giờ không tham chức người tình đại gia nữa đâu, chỉ cần đơn giản làm phu nhân giám đốc là được rồi.



Nghĩ ngợi một hồi mẹ Bi lịch sự nhắn trả lời.



“Cảm ơn anh đã quan tâm nhưng em yêu anh Hậu. Những thứ vật chất đối với em chẳng quan trọng. Mong từ lần sau anh đừng làm phiền em nữa.”



Cũng nhận ra bản thân hơi làm màu nhưng kệ đi, đàn ông ai chả thích phụ nữ sống ngay thẳng không toan tính. Ở một góc phòng nào đó, ba Hến nhận được tin nhắn thì ngay lập tức tháo sim rác rồi bẻ đôi.



Dạo gần đây có kẻ xấu cứ suốt ngày gửi email và tin nhắn nặc danh bôi xấu chị Liên là con hồ ly hám danh lợi. Thiết nghĩ không có lửa cũng chẳng có khói, mấy ngày ba nguy kịch đầu óc rối bời quá chưa giải quyết được, hôm nay rảnh rỗi hơn chẳng hiểu sao lại muốn thử người yêu cũ một chút.



Thái độ của mẹ Bi khiến ba Hến rất hối hận về hành động tiểu nhân của mình, chắc chị bị đứa nào ghét nên nó chơi đểu rồi. Cũng có chút cảm động, dù sao ít nhất trên thế gian này vẫn luôn có một người phụ nữ mãi yêu anh, trong mọi hoàn cảnh cũng nguyện cùng anh đồng tâm cộng khổ chia sẻ khó khăn ngọt bùi.



Mặc dù ba Hến và mẹ Sò lấy nhau không phải xuất phát điểm từ tình yêu nhưng việc chị với thầy Thanh cũng ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý anh.



Hết lòng vì vợ vì con lại bị chơi vố đau như vậy thử hỏi ai mà không ức? Nhưng thôi cái gì qua rồi thì qua, chỉ là nghĩ tới tụi nhỏ lại hơi buồn buồn.



“Anh thương con, mới bé xíu mà gia đình đã tan vỡ, không biết con có giận anh không?”



Có người dùng số thật nhắn tin tâm sự, người kia dịu dàng an ủi.



“Không đâu anh, anh là người ba tuyệt vời nhất rồi, người đáng bị giận là cái kẻ trơ trẽn đi ăn vụng kia kìa.”




-“Lúc nãy bác Vân rủ mẹ Hà với Hến Sò chiều qua nhà bác Vân chơi rồi bác Vân với bác Thanh sẽ kể chuyện cổ tích cho tụi con á.”



Anh Hậu nghe mà ngứa cả tai, thủ thỉ bảo Hến Sò chiều nay ở nhà với ba đừng đi đâu cả. Mẹ Bi tức tưởng tăng xông, rõ ràng lúc nãy còn quyết hai rưỡi chiều cùng đi xem phim vậy mà giờ anh thay đổi kế hoạch nhanh như chong chóng, cũng chẳng thèm hỏi qua xem ý kiến chị như nào.



Bực bội quá nên có người phải ghé qua nhà vệ sinh xả nước lên mặt cho hạ hoả, run rủi kiểu gì lúc ra lại gặp ngay người quen.



Cô Điệp chứ ai?



Nghe anh Hậu kể nhiều rồi, mấy lần qua công ty cũng gặp, xem chừng vẫn còn hận mẹ Sò ghê gớm lắm, ánh mắt như giấu dao găm thế kia có chết không cơ chứ?



Cũng phải, đang từ chức thư ký giám đốc giờ phải đi làm bồi bàn lương tháng ba cọc ba đồng ai mà chẳng ức? Nhưng không thế thì biết làm sao, bằng cấp chẳng có việc đâu dễ xin?



-“Chị nghe qua chuyện của em rồi, thương em quá gặp đúng phải loại giả tạo khốn nạn.”



Cô Điệp trước cũng ghét chị Liên lắm, tại suốt ngày quấn lấy anh Hậu ý, không hiểu sao hôm nay cứ như gặp được người cùng hội cùng thuyền, rơm rớm nước mắt tỷ tê tâm sự.



Chị Liên xoa đầu cô nhỏ nhẹ bảo.



-“Nín đi, bây giờ quyền lực trong tay em mà.”



Mẹ Bi nói rồi hất hàm về phía nồi súp đang sôi. Cô Điệp vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề, ngay lập tức vui vẻ trở lại.



-“Theo chị thì như nào? Nước rửa chân của tôi hay múc hẳn nước trong toa lét?”



Có người phì cười, với tờ giấy ăn và chiếc bút cạnh đó ghi lên mấy chữ.



-“Ngoài hiệu thuốc bán loại này đấy, em chạy ra mua một liều rồi bỏ vào bát của nó, cũng không đắt lắm đâu.”



-“Nhưng chị phải nói rõ là thuốc gì chứ? Nhỡ may chết người thì sao? Tôi chưa muốn đi tù đâu.”



Nàng thư ký cũ lo lắng hỏi han, nàng người yêu cũ trầm ngâm giải thích.



-“Yên tâm, cái này người bình thường dùng không ảnh hưởng lắm nhưng với những đứa từng bị xuất huyết dạ dày thì chết dở sống dở đấy.”



-“Nó bị dạ dày à? Con Hà ấy?”



Chị Liên gật đầu, cô Điệp mắt sáng như sao, cảm ơn ân nhân rồi vội vã lao như bay ra hiệu thuốc, vui vẻ tới nỗi trên đường đi cười hoài không khép được miệng.