Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 55 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Số cô Điệp đúng là nhọ như chó, được hôm cần thì cả hai hiệu thuốc gần quán đều đóng cửa. Trộm nghĩ súp sắp nấu xong rồi không ra tay nhanh chắc chẳng kịp, bởi cơ hội có một không hai, nên cô lại đành phải quay về.



Còn đang tính vào múc tý nước trong bồn cầu thì vừa hay vấp phải thằng Đạt, gớm cái giọng rõ phởn luôn.



-“Ôi dào, táo với chả bón, nhẹ hết cả bụng.”



-“Rặn được rồi đấy à?”



Chị Điệp hỏi thăm, bé Đạt toe toét chia sẻ.



-“Úi giời, đợi đấy mà rặn, phải có thuốc đó. Công nhận cái loại này nhuận, dùng chút xíu thôi mà cứ ào ào cả ra ý chị ạ.”



Nghe nó trình bày tự dưng cô mừng húm, quay sang hỏi nhỏ.



-“Này, còn không? Chị xin một ít.”



-“Ôi dào bà chị làm gì phải thẹn, đây, cho cả gói luôn này. Nhưng nhớ uống một phần năm thôi đấy nhé kẻo lại té tỏng.”



-“Rồi, biết rồi, đi làm việc của mày đi.”



-“Dạ.”



Chú Đạt trở lại bếp băm thịt, cô Điệp đợi anh Long nấu xong cũng nhanh nhẹn múc súp cho khách, ngó ngang ngó dọc không thấy ai để ý liền lén lút giở trò xấu. Xong đâu đấy cô đích thân mang ra phục vụ sếp ông sếp bà.



Anh Hậu nhận ra nhân viên cũ nên hỏi han vài ba câu giữ lịch sự. Cô Điệp cảm động lắm nhưng nhìn cái mặt mụ Hà thấy mất cả vui nên chỉ dạ vâng qua loa rồi mau chóng đi sang bàn khác thanh toán. Đúng lúc mọi người chuẩn bị ăn thì chị Liên có điện thoại, Hến Sò thèm ơi là thèm mà ba dặn phải đợi cô Liên nên hai bé đành ngồi ngoan ngoãn khoanh tay lên bàn.



Cô Liên nói chuyện với ai mà lâu thế không biết?
Thói đời là vậy đó, tốt nhất sống ngay thẳng đừng bày kế hại ai làm gì, bởi cẩn thận có ngày gậy ông đập lưng ông lại không biết giấu mặt vào đâu cho hết nhục.



Về phần Hến Sò thì đêm ấy cả ba Hậu với mẹ Hà cùng vào kể chuyện cổ tích cho các em nha, sau đó ba Hậu nghiêm giọng dạy dỗ.



-“Sao hôm nay hai đứa lại bàn nhau đổi bát? Không được làm thế nữa nhớ chưa, hành động đó là xấu, ích kỷ.”



Đứa bé sợ sệt nên khai ngay rằng do chị gái xúi, đứa lớn lấm lét nhìn ba mẹ rồi phụng phịu trình bày.



-“Tại Hến thích mẹ được ăn hai em bào ngư ý.”



Mẹ Hà nghe thấy ngọt như mía lùi à, mẹ khẽ ôm gái yêu vào lòng, xoa xoa đầu bé thủ thỉ.



-“Mẹ Hà cảm ơn Hến nha, nhưng lần sau Hến nhớ gọi cô phục vụ bảo cô cho mẹ con thêm bào ngư chứ không nên đổi bát như vậy nghe chưa?”



-“Dạ, Hến nhớ rồi ạ, mẹ Hà có ghét Hến không?”



Mẹ véo má em rồi thơm mỗi đứa một cái nựng yêu.



-“Không, mẹ Hà yêu Hến Sò nhất trên đời.”



Hến Sò cười ngây ngô, các em đồng thanh đáp bọn con cũng yêu mẹ Hà nhất trên đời. Ba Hậu giận đen cả mặt, tủi thân bỏ ra phòng khách. Hến Sò ngơ ngác chẳng hiểu gì, mãi sau được mẹ Hà mớm lời các nàng mới nháo nhác ùa tới trèo lên người ba thơm thơm nịnh nịnh.



-“Ba giận à? Ba Hậu giận như con nít á…Hến Sò yêu ba Hậu mà…yêu như yêu mẹ Hà ý…cùng xếp thứ nhất luôn…”



Có ông chồng cười phớ lớ, có bà vợ đứng một góc nhìn ba con nhà nó quấn quít lấy nhau trong lòng ấm áp lắm. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được thấy những người mình yêu thương mỗi giây mỗi phút đều vui vẻ.