Vì Vợ Là Vợ Anh!

Chương 61 :

Ngày đăng: 11:35 19/04/20


Vợ dịu dàng đáp vâng đúng rồi ạ làm chồng thở phào nhẹ nhõm. Điểm đó chỉ có thể của ba chị em nhà Hà, dì Hợi tất nhiên không tự đi khoe khoang về mình rồi nên còn lại cậu Hợp và chị Hà.



Cũng may mà là của cậu Hợp.



Nếu không thì chắc anh Hậu chẳng biết giấu mặt vào đâu cho bớt nhục nữa. Hai vợ chồng trao đổi linh tinh vài thứ thì Hến nhỏ từ cánh gà chạy ra tíu tít hỏi mẹ.



-“Mẹ Hà ơi mẹ Hà một quả chuối cộng ba quả chuối có phải bằng bốn quả chuối không ạ? Còn nữa hai quả đào cộng hai quả đào cũng bằng bốn quả đào nhỉ mẹ Hà nhỉ?”



-“Ừ phải rồi, đề thi của Hến đó à?”



-“Dạ vâng ạ.”



-“Sao Hến lại biết cộng hay thế?”



Sở dĩ chị hỏi như vậy bởi tối chủ nhật tuần trước ngồi chơi que tính mới dạy con cộng trong phạm vi 3 thôi, việc bé tính được cả trong phạm vi 5 khiến mẹ hơi bất ngờ.



Nàng ấy cười hí hửng rồi chen vào giữa thủ thỉ bí quyết với cả ba lẫn mẹ.



-“Hến đâu có biết cộng đâu, Hến đếm đấy mẹ Hà ạ. Lúc nãy trước khi vào thi anh Khôi dặn thế, dễ ợt đi á, như cái hình thứ bảy nha, Hến đếm hàng đấy vẽ một quả đào, hai quả đào, ba quả đào, bốn quả đào, thế là Hến đi tìm bông hoa có ghi số 4 dán vào. Nhưng Hến bỏ mất ý cuối rồi mẹ Hà ạ, tất cả các bạn đều làm được chỉ mình Hến là ngốc nghếch, mẹ Hà có buồn không ạ?”



-“Không, chẳng sao cả, mẹ Hà tự hào về Hến lắm.”



Hến được mẹ khen sướng hết cả người, tí tởn chạy ra chỗ bác Vân bác Đăng chơi. Em đi rồi ba Hậu mới nhẹ nhàng nhắc vợ.



-“Mình đừng có con hát mẹ khen hay như vậy, làm bé ảo tưởng sức mạnh.”



Sự thực thì kết quả của Hến kém hơn tất cả các bạn mà, nếu chị nghe lời anh cho con đi học trước như nhà người ta thì có phải hôm nay hoàn thiện được hết rồi không?



-“Nếu bé chưa cố gắng hay lười biếng nhất định em sẽ uốn nắn, nhưng đằng này…vấn đề hơi khó nói nhỉ…mình đã từng nghe câu ‘Ai cũng là thiên tài. Nhưng nếu bạn đánh giá một con cá dựa theo khả năng leo cây của nó, nó sẽ sống suốt cuộc đời tin rằng nó ngu ngốc’ của Albert Einstein chưa?”



-“Đã từng nghe, nhưng ý mình là sao?”



Anh Hậu thắc mắc, chị Hà từ tốn trình bày quan điểm của mình.



-“Ý em là mình nên đánh giá con qua sự nỗ lực của bé hơn là thành tích. Em không phủ nhận kết quả cũng thể hiện một phần nào đó nhưng mà mỗi bé có năng khiếu sở trường khác nhau, nếu đem so sánh thì quá khập khiễng, ví dụ như cá chẳng thể nào trèo cây được đó.”



Công nhận mẹ Sò có khả năng thuyết phục người khác, ba Hến nghe mà êm tai thế chứ nị. Tuy nhiên đàn ông mà, rất ghét phải thừa nhận vợ đúng mình sai.



-“Ừ nhưng cho con đi học trước vẫn hơn chứ, tới lớp sẽ giỏi hơn các bạn.”



-“Giỏi hơn để làm gì hả mình? Mới có bốn tuổi phải vác cái cặp sách nặng trĩu trên vai rồi học thêm chỗ này chỗ kia liệu có cần thiết không ạ? Em thì em thấy bước đầu dạy nhân cách và để bé thoải mái phát triển thể chất vẫn là tốt nhất. Mình có muốn con gái học nhiều tới còi cọc cả ra, cứ cái đà ấy mai sau vòng một lép kẹp vòng ba chẳng có tý mỡ nào không?”
Đợt hai chiếu mười con vật, đợt ba chiếu mười dụng cụ học tập, luật chơi tương tự. Các con ngây ngô phân vân rồi nhiều em còn bò hẳn vào trong tíu tít hỏi loạn lên làm phụ huynh ở dưới cười như nắc nẻ.



Chị Hến thì thơ mấy trang chị còn nhớ được huống chi cái trò này, xong nhanh lắm, còn nhặt hộ em Bi nữa cơ. Mỗi tội Bi thấy lúc nãy mình nhắc bài chị không nghe nên giờ Bi cũng chẳng thèm, dỗi dỗi tự nhặt luôn. Phần đếm kiểm tra chắc là vui nhất, cả hội trường cùng hô theo ban giám khảo rầm rộ cả lên.



Mỗi thứ đúng được tính 1 điểm, nói chung năm nay toàn bé giỏi, thấp nhất cũng đạt 19 điểm, tầm giữa giữa thì 20-23, sau đó tới Bi 25, bé Ngọc xếp nhì 27.



Chễm trệ ở vị trí số một không ai khác, chính là con gái mẹ Hà, 30/30.



Trưởng ban giám khảo đại diện cho hội đồng thi lên công bố kết quả chung cuộc, năm nay chỉ có một giải nhất với tổng điểm 47, một giải nhì 46 điểm, những bé còn lại đều trao giải ba hết.



Cuộc thi cho trẻ con mà, con nào cũng có giải.



-“Thay mặt hội đồng thi tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất và sâu sắc nhất tới các vị khách quý, các vị phụ huynh và các nhà tài trợ. Mời em Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, đại diện cho học sinh giỏi thành phố Hà Nội lên trao thưởng cho các bé đạt giải ba, xin kính mời ông Phạm Minh Thanh, phó hiệu trưởng trường quốc tế Việt Đức lên trao giải nhì cho bé Ngọc con ba Trình mẹ Phương.”



-“Và cuối cùng, xin trân trọng kính mời giáo sư tiến sĩ khoa học Hà Quốc Trung lên trao giải nhất cho bé Hến con ba Hậu mẹ Hà.”



Thời khắc chú Khang gọi tên cả cái hàng ghế thứ mười bảy hò reo rồi nhảy ầm ầm lên tưởng chừng sập hội thi. Người buồn nhất hôm nay có lẽ là mẹ Liên, nhìn con trai lẫn trong đống các bé được giải ba mà mẹ rơi nước mắt, thi với chả cử, không có chút công bằng gì sất.



Nhưng chị buồn là chuyện của chị, còn người khác vui lại là chuyện của họ. Bên nội bên ngoại nhà Hến Sò sướng phát điên phát rồ, tranh nhau thơm với bồng em, cậu Hợp phởn quá hét ầm lên.



-“Hến của cậu giỏi quá à, ba giỏi mẹ giỏi thảo nào Hến cũng giỏi, cậu thương Hến lắm lắm luôn.”



-“Cậu cũng thủ khoa 28.5 mà, Hến giỏi là do cậu giỏi nữa đó.”



Ba Hến khiêm tốn đáp lại, cậu Hợp nghe mà thẹn cả người.



-“Ôi dào anh ơi em chẳng dám, thủ khoa mỗi Sư Phạm thôi, sao so được với mẹ Hến thủ khoa cả nước, 30 không cần làm tròn.”



Anh Hậu nghe mà tưởng như sét đánh ngang tai, hoa mắt chóng mặt choáng váng ngỡ đang mơ vậy đó.



30 điểm?



Nếu sau anh ba khoá thì là một trong chín thủ khoa xuất sắc nhất của cả nước rồi còn gì nữa?



Có người méo cả mặt, khi xưa nóng nảy nhỡ lời giờ chỉ mong có cái quạt mo che mặt cho đỡ thốn thôi. Đúng lúc ấy thì ba Bi vỗ vỗ vai rủ đi nhậu, nhưng vì còn đại gia đình đang chờ nên ba Hến từ chối.



Anh Bảo cũng không gượng ép, chỉ là ghé tai anh Hậu tâm tình nho nhỏ.



-“Đừng vứt kim cương đi để rồi nhặt phân chó về, chú không nghe lời anh đời chú sau này chỉ có nhục thôi.”