Vì Vợ Là Vợ Anh!
Chương 62 :
Ngày đăng: 11:35 19/04/20
Hội thi lúc bế mạc nhốn nháo nhộn nhạo, các bố các mẹ sấn lấy con cái ôm hôn thắm thiết, chỉ có mỗi em Bi bị mẹ Liên mắng xối xả. Tủi thân quá bèn lẻn ra ôm ba Bảo, chị Liên nhìn theo thấy anh đang đứng cùng người yêu bỗng dưng tái cả mặt.
Nhiều năm về trước anh Bảo đỗ siêu xe ở cổng Bách Khoa có bắt gặp chị nắm tay anh Hậu dung dăng dung dẻ nên ấn tượng khó phai, anh cho chị hai sự lựa chọn, một là tiếp tục với thằng sinh viên nghèo đó, hai là bỏ học lấy anh rồi chuyển ra nước ngoài sống ngay lập tức.
Lựa chọn khi ấy, cả đời nghĩ lại chị vẫn thấy nuối tiếc.
Bởi từng được xem ảnh nên anh Hậu chắc chắn cũng nhận ra ba Bi, tim chị đập thình thịch, nén nỗi lo âu rồi cố bình tĩnh đi tới chào hỏi.
-“Anh tới xem con thi ạ, sao không nói với em một tiếng? Dạo này anh khoẻ không?”
Hiền dịu nhẹ nhàng, anh Bảo nghe phát buồn nôn, ngó lơ chị ôm Bi đem ra chỗ khác chơi. Anh Hậu chau mày thở dài, cái thể loại gì mà vợ cũ chào hỏi cũng chẳng thèm đáp lời?
Lại còn ví người ta là phân chó?
Đàn ông đàn ang chia tay xong thì thôi chứ để bụng chấp nhặt tiểu nhân vậy à? Nhìn người yêu cũ rơm rớm ba Hến thấy tội nghiệp ghê gớm, khổ nỗi một phần vì tên hiệu phó nào đó đang ôm Sò nhỏ thủ thỉ rất tình cảm, một phần vì ông Hải dần tiến tới phía này làm anh rối ren chẳng có tâm sức mà để ý nhiều nữa.
Rốt cuộc đành an ủi đôi ba câu rồi chạy tới vừa giằng con vừa dắt ba ra ngoài để không chạm mặt mẹ Bi. Nội ngoại nhà Hến Sò cũng nô nức rời khỏi hội trường, thẳng tiến tới nhà hàng năm sao của bác Đăng liên hoan lẩu hải sản.
Lớn tuổi nhất là ông ngoại chị Hà râu tóc bạc phơ, nhỏ nhất có em Cua nhà dì Hợi vừa mới cai sữa. Bác Vân dặn nhân viên nấu riêng bột cho bé rồi chỉ đạo đâu ra đấy, công nhận quá uy nghiêm luôn, có vẻ như tụi nhóc làm thêm cũng chỉ sợ bà chủ chứ với ông chủ thì khá nhờn.
Đoạn có bà mẹ vẫy vẫy con trai cưng.
-“Cún ơi xuống dưới nhà bếp đem mấy bìa đậu phụ lên cho mọi người ăn lẩu đi con.”
Cún thường ngày lạnh lùng ít cảm xúc mà hôm nay chẳng hiểu sao mặt đỏ phừng phừng rồi ngoan ngoãn nghe lời. Bác Đăng nhìn con trai nghi nghi liền quay sang hỏi vợ.
-“Thằng Khôi sao thế? Đừng nói với anh là nó tương tư con nhóc nhà chú bán đậu rồi nhá.”
-“Ôi dào Đăng lo cho mấy em chân dài của Đăng đi, quan tâm tới con trai Vân làm gì?”
Vợ xỉa xói làm chồng bực cả mình, tay lần xuống dưới bàn ăn trêu hoa ghẹo nguyệt trong khi đó miệng vẫn tỉnh bơ thủ thỉ.
-“Con trai Vân? Nực cười, không có chuối của Đăng xem Vân đẻ thế méo nào được? Già rồi còn hờn dai, Đăng nói Vân nghe Vân cứ giận Đăng như vậy tới cuối đời người thiệt là Vân đó.”
-“Kệ Vân, không phải chuyện của Đăng.”
-“Ừ, sắp rằm rồi, rằm trăng còn tròn hơn, bạn có lạnh không?”
Chị Hà lắc đầu nhưng ông xã vẫn vào nhà lấy chăn mỏng đem ra, chị kể anh nghe về những đêm trung thu ngày thơ bé, anh kể chị nghe chuyện hồi lên sáu đã biết theo ba và bác Đăng ra đồng bắt tôm bắt tép. Kí ức ngọt ngào đẹp đẽ làm sao, có những người trước đây bạn tưởng nhàm chán nhạt nhẽo, một ngày nào đó ngẫm lại mới bàng hoàng nhận ra, họ không hề đơn điệu, chẳng qua là vì bạn chưa từng để tâm khám phá.
Vợ chồng già luyên thuyên rồi ngủ lúc nào không hay, làm hai cục bông nhỏ thức giấc chạy vào phòng ba mẹ không thấy người hoảng quá khóc lóc toán loạn, ba chân bốn cẳng vội vã chạy đi tìm.
Hớt ha hớt hải mới thấy á, ba Hậu ôm mẹ Hà ngoài ban công kia kìa.
-“Chị Hến ơi em bảo này hoá ra là ba Hậu cũng thích rúc vào người mẹ Hà nha.”
Sò khẽ thì thầm, Hến bĩu môi tỏ vẻ hiểu biết.
-“Ôi chao ôi, chị biết từ lâu rồi á.”
-“Thế mẹ Hà thích cho ai rúc nhất, Sò hay chị Hến hay ba Hậu?”
-“Tất nhiên là chị rồi, chị xinh với đáng yêu nhất nhà mà.”
-“Uầy uầy, còn lâu đi, Sò xinh hơn chị Hến á.”
Lũ trẻ chí cha chí choé ầm ĩ cả lên làm ba mẹ chúng bừng tỉnh. Cái tư thế mờ mờ ám ám làm anh chị ngượng ngùng bối rối khủng khiếp, nhìn nhau rồi lại nhìn con, ngại ngại nên đành véo má các nàng rồi ông bồng đứa lớn bà bế đứa nhỏ, không nói không rằng bỏ vào trong đánh răng rửa mặt.
Sang tháng mới sếp tổng giao cho giám đốc phát triển cùng lúc ba dự án game mới, ấn định ngày ra mắt sẽ trùng với công ty đối thủ thành ra mọi người đều phải ở lại làm tăng ca, riêng sếp Hậu với trợ lý còn ăn ngủ luôn ở công ty.
Là công việc có giấy tờ xác nhận đàng hoàng nên ông Hải không làm khó con trai, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn đạp xe qua kiểm tra cho an tâm.
Ba Hến bận liên miên, nhiều khi buổi chiều còn đi tiếp khách nên buổi trưa rẽ qua lớp mẫu giáo chơi với con một lúc chứ cũng chẳng về nhà. Có hôm anh vừa mới họp giao ban xong thì nhận được điện thoại của con trai nuôi, giọng mếu ma mếu máo kêu đói.
-“Mẹ Liên ốm rồi ba à, không ai nấu cơm cho Bi ăn cả, mẹ cũng không ăn gì từ hôm qua rồi.”
Ba nghe con sụt sịt mà sốt cả ruột, vội vã lấy xe rẽ qua thăm bé. Thằng nhóc gầy xanh cả ra, lúc anh gọi cơm tới nó ăn ngấu ăn nghiến thấy thương ghê gớm. Chị Liên thì nằm lì trong phòng không chịu dậy, anh gọi rồi đút cơm cho cũng ương bướng hất đổ, bát đũa rơi xuống đất vỡ loảng choảng.
-“Em điên rồi hả? Nói em nghe anh đủ mệt rồi nhé, sức chịu đựng của anh nó có giới hạn thôi.”