Việc Xấu Trong Nhà

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Lục Tự biến sắc hay không bây giờ chưa thể biết được, bất quá Phan Lôi quả thực biến sắc rồi.



Không có nguyên nhân nào khác, cuối tuần này là bữa tiệc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của người đứng đầu nhà họ Lục - Lục Thanh Dương.



Bọn họ bên này, người có chút máu mặt đều làm tiệc mừng thọ lớn, đặc biệt đời người như một cái thùng to thế này.



Lục Thanh Dương chuẩn bị tiệc mừng thọ, có nghĩa là Phan Lôi và Lục Chung cũng phải về.



Trong khoảng thời gian này, lúc nào Phan Lôi cũng thấp thỏm, nghe nói

đến bây giờ Lục Vĩnh còn chưa bò dậy nổi. Vì thế, Lục Thanh Dương không

biết đã đến đây ầm ĩ bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị Lục Chung dùng sự im

lặng ngăn chặn mà quay về.



Bất quá, nghĩ tới bữa tiệc mừng thọ này giống như Hồng môn yến vậy, Phan Lôi lo lắng không thôi.



Lục Chung lại chẳng thèm để ý.



Trong khoảng thời gian này, giữa Phan Lôi và anh nói thay đổi cũng không thay đổi gì, vẫn trải qua cuộc sống vợ chồng giản đơn bình thường.



Song thực sự cũng có chút thay đổi.



Ví dụ như, Lục Chung sẽ giao tiếp đôi câu với cô.



Ở chung lâu rồi, Phan Lôi phát hiện thật ra anh rất nhàm chán, bình thường không đọc sách thì chính là chơi game.



Đương nhiên, chơi đến khi nó hư thì thôi.



Mỗi lần Phan Lôi tha thiết mong chờ muốn nói chuyện với anh, Lục Chung

đều bày bộ dáng ‘Em nói chuyện của em, anh làm việc của anh’ hết.



Sau đó, Phan Lôi lộ vẻ mặt chán chường uể oải, Lục Chung mới cho cô một chữ.



Ừm.



Ờ.



Được.



Đơn giản dứt khoát.



Có điều, Phan Lôi cũng thỏa mãn.



Đây là một sự thay đổi.



Thời điểm đang giao lưu, Phan Lôi cũng phát hiện được chuyện này lúc

thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vào buổi tối, thái độ đã đạt tới sự hài hòa

trước nay chưa từng có.



Từ sau đêm tân hôn, Phan Lôi bèn bắt đầu sợ những chuyện trên giường.



Nhất là dáng vẻ lúc trước của Lục Chung quả thật quá kinh khủng, Phan Lôi muốn có phản ứng cũng không nổi.



Ngày đó, mặt cô sưng như đầu heo, Lục Chung còn qua đây cởi hết quần áo cô.



Phan Lôi run rẩy, rốt cục nhịn không được nói: "Em... em không muốn làm chút nào... Có... có thể không làm không..."



Cô tưởng Lục Chung sẽ từ chối, trong mắt Phan Lôi, Lục Chung xem chuyện này như một nghi thức rồi.



Một nghi thức không cách nào tránh khỏi.



Bất quá, kết quả làm Phan Lôi rất bất ngờ.



Lục Chung đồng ý.


"Anh ấy có tốt với em không?"



Phan Lôi cảm thấy tim mình đau xót.



Anh ấy có tốt với em không?



Lời này cô đã đợi nửa năm, lâu lắm rồi, đợi đến lúc cô cứ tưởng sẽ không có lời này nữa.



Kết quả, hắn đã đến.



Chậm rãi mà đến, nhẹ nhàng nói ra câu này, cũng làm lòng cô rối loạn.



Nhưng, vậy thì sao chứ?



Phan Lôi hít sâu một hơi, cũng bình ổn cơn kích động trong lòng.



"Rất tốt. Anh ấy là một người rất tốt."



Cô không nói dối, Lục Chung thật sự là một người rất tốt.



Rất nhàm chán, không biết nói những lời yêu thương dịu dàng.



Nhưng khi cô tủi thân bị ức hiếp, anh sẽ không do dự đứng trước mặt cô.

Khi cô bi thương rơi lệ, anh sẽ lau khô giọt nước mắt và xua đi nỗi đau

đớn trong lòng cô.



Anh thật sự là một người rất tốt.



Đối với miêu tả của Phan Lôi, Lục Tự có vẻ như không tin.



Bàn tay túm Phan Lôi chợt dùng sức.



"Tiểu Lôi, em không cần miễn cưỡng vui vẻ cười, anh biết anh có lỗi với em... Bất quá đừng sợ, anh sẽ giúp em ... Chỉ cần em..."



Hắn còn muốn nói điều gì đó, lại bị Phan Lôi giãy khỏi tay, "Không có

việc gì, anh Lục Tự, em sống rất tốt. Lục Chung, anh ấy rất tốt với em.

Còn nữa... Bên ngoài rất lạnh, em muốn vào trong."



Dứt lời, cũng không thèm nhìn mặt Lục Tự, Phan Lôi nhanh chóng chạy vào.



Dưới ánh trăng, như một con thỏ trắng nhanh nhẹn.



Nhanh quá, làm thế nào cũng không bắt được.



Bóng dáng màu trắng kia biến mất không bao lâu, phía sau lan can trên hành lang đột nhiên xuất hiện một người đẹp mặc đồ đỏ.



Theo tầm mắt người đàn ông nhìn sang, môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười, "Sao

vậy, anh Lục Tự của chúng ta đau lòng sao? Đừng quên, cô ta do một tay

anh đẩy vào hố lửa, thế nào, giờ muốn cứu cô ta ra à?"



Dường như sự lo lắng và khẩn trương khi nãy chỉ là ảo giác, Lục Tự nhanh chóng xoay đầu lại, nhìn cánh tay trắng nõn ngọc ngà quấn lấy cổ tay

mình, khẽ nở nụ cười quen thuộc.



"Tô San, em nói gì thế, người trong lòng anh là ai, lẽ nào em còn chưa biết sao?"



"Tốt nhất anh nên biết rõ." Tô San cười, đưa tay kéo đầu người đàn ông

xuống, chiếm lấy môi người đàn ông liếm liếm, "Anh cũng phải biết

rằng... em yêu anh, Lục Tự."



"Đương nhiên, Tô San... anh cũng yêu em." Lục Tự hôn trả lại cô ta, giọng nói dịu dàng, nụ cười không hề tắt.