Việc Xấu Trong Nhà

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Trên xe taxi Phan Lôi luôn mất tập trung nghịch điện thoại, Chung Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh còn có tâm trạng nói vài câu với Phan Lôi, sau

khi nhận được mấy âm tiết đơn trả lời của Phan Lôi cũng dừng chủ đề,

trong nháy mắt lại biến thành người đẹp lạnh lùng, cao quý.



Ban đầu Phan Lôi cũng không nghĩ tới.



Cô cảm thấy dựa vào giao tình giữa cô và Chung Phỉ Phỉ, Chung Phỉ Phỉ sẽ không giúp cô.



Quan trọng hơn là, cô chưa từng nghĩ Lục Thanh Dương là một kẻ háo sắc

tầm thường vô dụng, vì nữ sắc có thể dễ dàng thay đổi quyết định.



Ông ta không thích Lục Chung, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.



Thậm chí, con trai anh hai còn quan trọng hơn Lục Chung, người cha như vậy, sao có thể đứng về phía con trai chứ.



Lúc tới lầu dưới tập đoàn văn hóa Lục thị, Phan Lôi chần chừ.



Cô chưa từng tới đây, hơn nữa cô nghĩ hôm nay, tâm trạng Lục Chung nhất định không tốt.



Cô đi có ích gì?



Nhưng, khi cô hoàn hồn, cô đã đi thang máy lên tầng mười tám.



Cô nhớ mang máng, Lục Chung làm ở tầng mười tám.



Đinh một tiếng, đến lầu mười tám rồi.



Phan Lôi hơi do dự, lại nghe Chung Phỉ Phỉ ở sau lưng nói: "Vậy tôi lên tầng hai mươi hai tìm Thanh Dương nhé, bye bye"



Câu nói này khiến Phan Lôi hạ quyết tâm, cô muốn đi thăm Lục Chung.



Có điều, khiến cô thất vọng rồi, Lục Chung không ở tầng 18.



Hỏi vài người mới biết Lục Chung bị điều xuống tầng 14.



Ở tập đoàn văn hóa Lục thị, tầng càng cao có nghĩa là chức vị càng cao.

Ví dụ như phòng làm việc của tổng giám đốc Lục Tự ở tầng 20, phòng làm

việc của Lục Thanh Dương ở tầng 22.



Hít một hơi thật sâu, Phan Lôi lấy điện thoại ra, định nhắn tin cho Lục Chung.



Còn chưa kịp nhấn phím gửi, chợt nghe phía trước có giọng nói hưng phấn vang lên.



"Chị dâu, sao chị tới đây?"



Đi theo Lục Chung, Phan Lôi cũng quen biết Lục Tư. Nhất là trong một

công ty lớn thế, chẳng quen một ai, cảm giác này không tốt chút nào.



"Chị tới tìm lão đại à?" Lục Tư cười rất to, nói với Phan Lôi.


Lần này là áo mưa, dù chưa dùng qua, nhưng ai biết tên Lục Vĩnh kia, vừa bẩn vừa bậy, còn cất giấu vài thứ không ưa nổi ở đâu nữa.



Phan Lôi ngồi trên ghế salon ngắm Lục Chung thu dọn đồ đạc.



Hiện tại, cô có thời gian nghiên cứu nét mặt Lục Chung rồi.



Tuy không khác lúc bình thường mấy, nhưng từ cái khẽ nhíu mày của anh, Phan Lôi có thể thấy được, anh vẫn còn tức giận.



Không nhìn nổi thêm, Phan Lôi đi tới kéo tay anh.



"Đừng dọn nữa… Anh nghỉ ngơi chút đi.” Nhìn đồng hồ Phan Lôi nói tiếp:

"Sắp trưa rồi, em đói bụng, em chưa ăn gì hết… đi ăn đi...."



Lời còn chưa nói xong, cửa bị đẩy ra.



Cô thư ký lúc nãy mang hai hộp cơm bước vào.



"Lục tổng, cơm hộp anh đặt tới rồi."



Hóa ra Lục Chung đã đặt cơm hộp, từ lúc nào nhỉ.



Có điều cũng tốt, cuối cùng Lục Chung cũng ngừng thu dọn.



Phan Lôi nhìn phòng làm việc bừa bộn, thêm chuyện tìm thấy áo mưa lúc nãy, thực sự không muốn ở đây ăn uống gì.



Cô lôi kéo Lục Chung, hai người ra hành lang ăn cơm.



Lục Chung đặt suất ăn rất phong phú, có thịt bò Phan Lôi thích ăn, còn có cánh gà nướng.



Rất ít khi ăn bên ngoài, Phan Lôi ăn rất vui vẻ, bụng cô no căng, tâm

trạng cũng khá hơn nhiều, cô kéo Lục Chung nói rất nhiều rất nhiều

chuyện.



Lục Chung không có biểu cảm gì, nhưng thỉnh thoảng lúc cô ngừng lại, anh khẽ dừng động tác, tỏ vẻ đáp lời cô.



Cuối cùng, Phan Lôi ăn no đến mức không chịu nổi, tựa vào vai Lục Chung, ợ một cái.



"Vẫn không vui sao?" Phan Lôi không thục nữ chút nào vuốt bụng, lẩm bẩm: "Sáng nay, anh đã đồng ý với em, anh không tức giận mà..."



Lục Chung không phản ứng.



Phan Lôi bò dậy, tới trước mặt Lục Chung, "Nè, em mua bánh bao anh thích ăn nhất cho anh ăn, anh còn tức cái gì... đừng tức giận mà… Anh có thể

trả lời em một câu được không… một chữ cũng được..."



Duy trì tư thế này rất lâu cũng không thấy Lục Chung thả lỏng.



Nửa ngày sau, Phan Lôi cũng mệt mỏi, trượt xuống bờ vai Lục Chung, rất

lâu rất lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. "Nếu không, em hôn anh nhé?