Việc Xấu Trong Nhà
Chương 14 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Lục Tư nói không sai, Phan Lôi đã dài dòng một tiếng đồng hồ, cảm thấy người trong lòng từ từ có thể cử động.
Đầu tiên là nắm tay cô, sau đó chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng hai mắt mông lung nhìn Phan Lôi.
Cô nhớ rõ Lục Tư đã nói, mặc dù Lục Chung có sức lại nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo.
Khi đàn ông không tỉnh táo sẽ làm gì đây?
Chẳng hiểu sao, cô nghĩ đến đêm đầu tiên Lục Chung cũng uống say, còn hóa thành dã thú.
Phan Lôi bắt đầu sợ hãi.
Bi kịch sẽ không tái diễn chứ.
"Anh khỏe rồi, vậy nghỉ ngơi cho tốt đi. Em đi ngủ trước..."
Phan Lôi còn chưa kịp đi ra một bước, đã bị Lục Chung nắm tay trực tiếp kéo lên đầu gối anh.
Lục Chung lúc tỉnh táo hiếm khi có tính xâm lược vậy, ngoại trừ ở trên giường.
Phan Lôi càng run rẩy ác liệt hơn.
"Lục Chung... em... em không thích... em cực kỳ không thích..." Cô cực
kỳ không thích Lục Chung thế này, Phan Lôi chỉ yêu thích Hươu đốm ngốc
nghếch đáng yêu.
Có mạnh mẽ hơn nữa, cũng không ngăn nổi bàn tay to có sức của anh.
Sức lực rơi trên đầu cô lại rất dịu dàng, giống như vỗ về vậy, khẽ vỗ vỗ đầu cô.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Phan Lôi vô cùng muốn cuộn mình lại.
Động tác này thoải mái nhất, mỗi lần được Lục Chung vỗ vỗ đầu, cô đều rất vui.
Sự run sợ trong lòng biến đi đâu mất, Phan Lôi dạng chân ngồi trong lòng anh, còn anh vẫn vỗ vỗ đầu cô.
Đêm nay Lục Chung rất dịu dàng.
Phan Lôi ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ vẻ mặt Lục Chung, song lại nhìn thấy một nụ cười dịu dàng.
Chính nụ cười này khiến Phan Lôi hiểu.
Lục Chung vẫn chưa tỉnh táo.
Khi Lục Chung tỉnh táo sẽ không cười, càng không buông hết phòng bị thế này.
"Còn say ư?" Phan Lôi cúi đầu nói thầm, trong chốc lát lại bị Lục Chung nắm cằm từ từ ngẩng đầu lên.
"Làm gì..."
Anh cười tới gần cô, giống như ngửi được hơi thở dễ chịu vậy, khẽ ngửi ngửi mặt Phan Lôi.
Hơi ngứa tí, tê tê dại dại.
Phan Lôi giật giật, bàn tay to mạnh mẽ của Lục Chung dán lên hông cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Trong lòng cô không khỏi gióng hồi chuông cảnh giác.
Lẽ nào Lục Tự cũng thích Chung Phỉ Phỉ?
Dù sao, hình như ngoại trừ Hươu ngốc nhà cô, đàn ông khác đều thích người đẹp có hào quang bắn ra bốn phía.
Trong lòng Phan Lôi có khúc mắc, cũng không cách nào thản nhiên đối mặt với Chung Phỉ Phỉ.
Sau khi tan học cô tính về thẳng nhà.
Chung Phỉ Phỉ nhìn cô từ xa thấy cô cứ lảng tránh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cô có thể tránh được nhất thời, nhưng không thể tránh được cả đời.
Cô ta chắc chắn phải đứng ở thành phố này, thậm chí trên đỉnh cao của
thế giới, để những người đã từng khinh thường cô ta thấy. Chung Phỉ Phỉ
này rốt cuộc là mặt hàng gì.
Oan gia ngõ hẹp.
Tôn Như Ý để quên đồ ở ký túc xá, tạm thời chạy về lấy.
Phan Lôi ở phòng dạy học không xa chờ Tôn Như Ý đi lấy đồ.
Chưa thấy Tôn Như Ý, Chung Phỉ Phỉ đã sang đây.
Không thể buông tha, không thể tránh né.
"Phan Lôi, cậu có ý kiến với tôi sao?"
Chung Phỉ Phỉ cũng không vòng vo, nói thẳng.
Phan Lôi cắn môi, Chung Phỉ Phỉ này mặt dày thật, Tôn Như Ý nói sai rồi, thế giới này không phải ưu ái cho kẻ đê tiện, mà đặc biệt ưu ái cho kẻ
mặt dày.
Ngẩng đầu lên, Phan Lôi khôi phục dáng vẻ ngày thường.
"Không phải đâu, cậu nghĩ nhiều rồi."
Chung Phỉ Phỉ đâu dễ bỏ qua cho Phan Lôi chứ, vén mái tóc xoăn dài thật
dài, mỉm cười nói: "Kỳ thật mình có thể hiểu cảm nhận của cậu, không ngờ chúng ta sẽ trở thành người một nhà... Mình cũng không ngờ được..."
Thấy Phan Lôi vẫn không nói lời nào, Chung Phỉ Phỉ còn nói thêm: "Đúng
rồi, tối qua Thanh Dương bảo Lục Chung nhà cậu giao công ty điện ảnh ra, đi tiếp nhận gì đó... À đúng rồi, chuyện hậu cần... đại công tử vẫn còn là nhân viên nội bộ, việc này sao có chút cảm giác không biết trọng
nhân tài nhỉ..."
Phan Lôi không nhịn nổi nữa, bất kì ai không tốt với Lục Chung, cô sẽ tức giận.
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, "Không có gì,
mặc kệ thế nào, cũng nhờ Lục Chung nhà cô cho tôi cơ hội này, như vậy
đi, hôm nay tôi sẽ tới công ty trang điểm thử, cậu muốn đi với tôi
không... Có lẽ, tâm trạng Thanh Dương tốt... sẽ thay đổi quyết định
đấy..."