Việc Xấu Trong Nhà
Chương 13 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Lục Chung nhốt mình trong phòng sách đã một tiếng đồng hồ.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ Phan Lôi gõ cửa mà Lục Chung không mở.
Nhưng hôm nay cô đã gõ mấy lần, bên trong cũng không có phản ứng.
Phan Lôi biết rõ, anh rất tức giận.
Mặc dù, ngoài mặt anh không thể hiện ra.
Phan Lôi hỏi Tôn Như Ý làm cách nào để dỗ một người vui vẻ.
Đáp án Tôn Như Ý nghiêm túc suy tư chính là làm vui lòng.
Phan Lôi không biết sở thích của Lục Chung, nhưng cô để ý tối nay Lục Chung chưa ăn gì.
Cả buổi tối, Lục Thanh Dương đều chỉ cây hòe mắng cây dâu, lời nói đều
thể hiện sự bất mãn vô cùng của ông ta đối với đứa con trai lớn âm trầm
này, đặc biệt là chuyện Lục Vĩnh – con trai anh ông ta khiến ông ta cực
kỳ phẫn nộ.
Sau khi tụ họp kết thúc, nét mặt Lục Chung không có gì bất thường, lúc lái xe về nhà cũng vững vàng.
Trong xe còn mở nhạc êm dịu, giống như hết thảy đều không thay đổi.
Nhưng Phan Lôi hiểu, Lục Chung hẳn rất tức giận, có lẽ là tuyệt vọng.
Phan Lôi muốn dỗ Lục Chung vui vẻ.
Nếu không phải Lục Vĩnh ức hiếp cô, Lục Chung giúp cô trả thù, thì anh
cũng sẽ không bị tước quyền lợi từng chút từng chút một ở nhà họ Lục.
Tài nấu nướng của Phan Lôi không tốt, duy chỉ có món chè trôi nước.
Nấu xong một nồi chè trôi nước nhỏ, Phan Lôi đến phòng sách gõ cửa.
Vẫn không có động tĩnh, Phan Lôi cắn môi, quyết tâm, trực tiếp mở cửa vào.
Quả nhiên Lục Chung ở đấy.
Một mình ngồi ngay sô pha trước cửa sổ, trên đùi còn đặt máy tính bảo bối của anh.
"Lục Chung... muốn ăn chút gì không? Tối nay anh chưa ăn đó."
Lúc đi tới, Phan Lôi phát hiện Lục Chung đang tập trung vào trang trò
chơi Lianliankan trên màn hình, mặt trên cho thấy anh đã thua hết trận
này tới trận khác.
Tay anh hầu như không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững một mảng.
Phan Lôi liên tục kêu anh vài tiếng, Lục Chung đều không phản ứng.
Xem ra, tối nay Lục Thanh Dương đã làm anh rất đau lòng.
"Lục Chung?" Phan Lôi bưng bánh trôi ngồi xuống bên cạnh Lục Chung, sau
khi kêu vài tiếng không hiểu sao lại sửa miệng, "Hươu đốm... hươu đốm... ăn đồ thôi!"
Có lẽ, cách gọi xa lạ này khiến Lục Chung có chút phản ứng, anh ngẩng
đầu lên, con ngươi đen thoáng hiện tia nghi hoặc, Phan Lôi cười tủm tỉm
tới gần.
Cũng may, trên ghế sô pha có tấm thảm chưa kịp thay.
Phan Lôi ngồi xuống bên người Lục Chung, ngắm đầu anh không thành thật uốn tới ẹo lui, cô dứt khoát ôm đầu anh lên đầu gối mình.
"Anh đừng lộn xộn nữa, Lục Tư nói một tiếng sau anh sẽ có sức lại."
Giống như nghe được lời Phan Lôi nói, Lục Chung dừng động tác cọ cọ, khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng dán vào bụng Phan Lôi từ từ nhắm mắt lại.
Tóc anh rất mềm, nơi bị ôm nóng hổi một mảng, căn phòng trở nên yên lặng, Phan Lôi có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Thình thịch.
Thình thịch.
Vui vẻ, liên tục.
Chẳng qua, tim đập nhanh vĩnh viễn chỉ có mấy giây.
Dần dần, cô khôi phục bình tĩnh, tay chậm rãi xoa cái đầu to kia.
"Em biết anh nghe được, cho nên, em muốn nói thật ra chuyện Lục Vĩnh
không sao cả, nhà họ Lục cũng không sao hết. Anh không cần tức giận. Ba
đối xử anh như vậy, hoặc có lý do, cũng có thể không có lý do gì, anh
cũng không cần đau lòng, không cần tuyệt vọng. Không phải của anh thì
không cần đòi hỏi, mỗi ngày vui vẻ trôi qua không được sao? Hay... mỗi
ngày em đều làm bánh trôi cho anh nhé..."
Phan Lôi xác định Lục Chung nghe được lời cô nói.
Bởi vì khi nghe tới bánh trôi, không hiểu sao thân thể anh cứng đờ.
Tên khốn kiếp này, ghét bỏ cô thế.
"Còn nữa, anh không thể ăn gì, không thích ăn gì, cứ nói em biết. Giống
như mì thịt bò đêm đó, anh không thể ăn ớt anh cứ từ chối, còn nữa, tối
nay anh ngửi được mùi rượu, rõ ràng anh không thể ăn, tại sao còn ăn hở? Anh không thể đem chuyện anh không nói được làm cái cớ, việc anh không
muốn làm, thứ anh không thích, anh có thể đẩy ra... Cho dù... cho dù
là... là em cũng vậy... anh không thích, hoàn toàn có thể đẩy em ra..."
Phan Lôi cảm thấy Lục Chung rất đáng thương.
Cô cũng không hy vọng cuộc hôn nhân này trở thành thứ trói buộc cả hai,
nếu có thể chung sống hoà bình lâu ngày sinh tình đương nhiên rất tốt.
Nếu không được, vậy sớm buông tay cô cũng tốt.
Cuộc đời anh rất uất ức.
Phan Lôi không hy vọng cô cũng trở thành một trong những uất ức đó.
Phan Lôi nhếch khóe miệng, cười khổ.
Vừa có tình cảm, đã đẩy anh ra.
Đây hình như là tính cách mềm yếu của cô.
Bất quá, nụ cười của cô nhanh chóng cứng nhắc. Vì cái tay trong lòng vốn đang khoanh trước ngực kia từ từ thăm dò, nhẹ nhàng nắm tay cô.