Việc Xấu Trong Nhà

Chương 17 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Hoàn toàn không dừng nổi.



Giọng nữ ồn ào bên tai không có dấu hiệu nào dừng lại, Lục Tự cảm thấy

sự kiên nhẫn của mình sắp tiêu hao hết, hắn giống như một thùng thuốc

nổ, giây tiếp theo sẽ nổ tung vậy.



Xưa nay Lục Tự là một người rất nhẫn nại, trước mười tuổi, hắn lớn lên ở nơi trăng gió, để nuôi hắn, mẹ hắn đành phải dựa vào việc bán thân.



Trong trí nhớ của hắn, mẹ là một người phụ nữ dịu dàng, chẳng qua, mỗi khi bà dẫn khách về thì không còn dịu dàng nữa.



Bọn họ đánh hắn, mắng hắn, làm nhục hắn.



Hắn còn nhỏ, sức yếu, nên đã học cách chạy trốn và nhẫn nhịn.



Sau đó, mẹ qua đời, hắn được đón đến nhà họ Lục, đại phu nhân nhà họ Lục - Lục Phi Nhã không thích hắn.



Hẵn tiếp tục nhịn.



Hắn vẫn cố hết sức sống tiếp, luôn mỉm cười, vì một lý do rất đơn giản.



Hắn muốn sống.



Hắn muốn đứng ở nơi cao nhất.



Hắn muốn tất cả những người từng ức hiếp hắn đều phải khóc.



Lục Tự từng bước, từng bước thực hiện nguyện vọng.



Trong quá trình ấy, tràn ngập gập gềnh, khúc khuỷu.



Hắn nghĩ hết biện pháp, không từ thủ đoạn nào để vượt qua.



Những gì có thể lợi dụng thì lợi dụng, không thể lợi dụng thì vứt bỏ không chút do dự.



Dù đó có là tình yêu của hắn.



Tình yêu?



Ha ha, Lục Tự muốn cười, đó là cái trò gì.



Hắn không tin những thứ hư ảo mờ mịt ấy. Có điều phụ nữ bên cạnh hắn lại rất tin tưởng.



Giống như, Phan Lôi.



Hay Tô San.



"Tô San, được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Nếu không… tối nay anh đi ăn cơm với em, được không?"



Dịu dàng nắm tay người phụ nữ, từ từ tới gần, đây là thủ đoạn quen thuộc của hắn.



Lời ngon tiếng ngọt là thứ mà xưa nay phụ nữ thích nhất.



Song, hôm nay lại vô dụng.



Hắn bị đẩy ra một cách vô tình.



Tô San thờ ơ nhìn hắn, khoanh tay trước ngực, cơn tức giận không hề biến mất chỉ vì hắn chịu hạ mình.



"Lục Tự, anh còn muốn gạt em tới khi nào, trước đây, đám hoa cỏ kia của

anh, em nhịn, thậm chí chẳng hiểu sao Chung Phỉ Phỉ liếc mắt đưa tình

với anh, em cũng nhịn… Thế nào… giờ anh bày cái dáng vẻ tình thánh này

là hối hận hả? Thấy Phan Lôi và Lục Chung sánh đôi bên nhau, nên ghen tị hả?"




Sao Phan Lôi dễ dàng buông tha anh được.



Đợi đến lúc Lục Chung tiếp tục làm việc, Phan Lôi lại kiên nhẫn bò qua.



Cô bị xách trở về, một lần nữa.



Lần này, Phan Lôi nghĩ ra trò quỷ.



Hai chân cô cọ cọ đạp một cái, ôm chặt Lục Chung không buông.



Mặc kệ Lục Chung túm cô ra sao, kéo cô thế nào, cô nhất định giống Koala treo trên người Lục Chung.



Đều tại Hươu ngốc này, nếu anh cho cô mượn điện thoại, có phải hết thảy đều không xảy ra không?



Phan Lôi biết mình đang cố tình gây sự.



Cô nghĩ, thay vì tự mình giận dỗi, còn không bằng trút hết những điều không vui ra.



Dù sao Lục Chung ngậm bồ hòn không phải đã quen rồi ư?



Lục Chung chẳng dùng sức, chỉ nhẹ nhàng kéo Phan Lôi vài lần, Phan Lôi vẫn không nhúc nhích, anh cũng không kéo cô nữa.



Cô mất mát thế, Lục Chung không vỗ về cô.



Cả buổi chiều, anh vác cô theo, bận rộn trong phòng làm việc.



Mãi đến khi, Phan Lôi ghé vào lưng Lục Chung, mơ mơ màng màng ngủ mất.



Cô chỉ biết mình vô lại quấn Lục Chung cả buổi chiều, nhưng lại không

biết đợi cô ngủ thiếp đi, người đàn ông ấy đã ôm cô tới ghế salon, ngưng mắt nhìn cô rơi lệ trong cơn ác mộng, anh hơi xuất thần.



Khi tỉnh lại, Phan Lôi đói bụng.



Buổi trưa cô ăn không bao nhiêu, hơn nữa, thể xác và tinh thần đều bị tổn thương, Phan Lôi quyết định ăn một bữa no nê.



"Hươu ngốc, em đói quá à."



Phòng làm việc mờ mịt một mảng, đã 7 giờ tối rồi.



Hóa ra cô ngủ lâu vậy.



Xốc áo vest trên người ra, Phan Lôi dụi dụi mắt, đi tới chỗ người đàn ông vẫn ngồi ở bàn làm việc.



"Em đói quá, em muốn ăn."



Lúc này, Lục Chung không do dự.



Lưu loát tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.



Cơn đói khiến Phan Lôi tỉnh táo, giục Lục Chung vài lần.



Cuối cùng giải quyết xong tất cả mọi việc, Lục Chung tắt đèn, chuẩn bị rời đi.



Có điều, trước khi đi, ánh mắt anh lướt qua mấy quyển sách được bọc đẹp đẽ trên bàn.



Phan Lôi cũng nhìn thấy.



Cô cắn cắn môi, bước tới.



Những thứ tốt đẹp đã vấy bẩn thì không còn đẹp nữa. Giơ tay lên, mấy

quyển sách giống như áo mưa của Lục Vĩnh vậy, bị ném vào thùng rác trong góc xó xỉnh, không ai hỏi han, bụi bặm chồng chất.