Việc Xấu Trong Nhà

Chương 18 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Phan Lôi thích ăn mỳ thịt bò chua cay của Hồng Phúc ký nhất.



Nước sốt thịt bò tinh khiết và thơm ngon được làm từ nhiều phương thức

bí truyền, trứng gà ướp muối kho, nước dùng tưới lên đầy đủ hương vị

phong phú, vừa ngửi nước bọt đã ứa ra.



Phan Lôi là khách quen của quán này, theo lý thuyết ông chủ hẳn biết cô.



Biết cô, còn thêm hai miếng thịt bò vào bát Lục Chung?



Quả nhiên, đi đâu cũng chỉ nhìn bề ngoài sao?



Thế giới này rõ là lừa người mà!



Phan Lôi thoáng nhìn bát Lục Chung rõ ràng nhiều thịt bò hơn cô, trong lòng cực kỳ bất bình.



Gắp mấy cái đã ăn sạch mấy miếng thịt bò gầy rộc, Phan Lôi nhìn bát… Lục Chung chẳng hề chớp mắt.



Ánh mắt nóng bỏng thế đương nhiên Lục Chung nhận ra.



Anh đẩy bát mình sang một bên, sau đó mạnh dạn tránh tầm mắt Phan Lôi.



Phan Lôi: "..."



Mẹ nó, cuộc sống này có sống được không.



Cô uể oải cúi đầu, một giây kế tiếp, toàn bộ thịt bò trong bát Lục Chung bay vào bát cô.



Phan Lôi chắc đã ăn hai tô mì thịt bò to.



Bụng cô no tới mức căng tròn, cô mới được Lục Chung đỡ ra khỏi tiệm.



Thời gian không còn sớm, sắc trời bên ngoài cũng tối sầm.



Lục Chung muốn đi lấy xe, Phan Lôi nắm tay anh, khẩn cầu: "Đừng… ăn no vậy… chúng ta tản bộ về nhà đi..."



Lục Chung hơi do dự, nhưng Phan Lôi đã mếu máo, bộ dạng sắp khóc, anh nhanh chóng thỏa hiệp.



Sự thực chứng minh, phụ nữ đều là kẻ lừa đảo.



Nhất là phụ nữ có dáng dấp ngoan ngoãn đáng yêu.



Chỗ hai người họ khá xa, muốn tản bộ về nhà có lẽ sẽ mất hơn 1 tiếng đấy.



Nên tăng tốc chạy điên cuồng thì hơn.



Lục Chung không có vấn đề gì, sức chịu đựng và thể lực của anh luôn rất tốt.



Phan lôi thì không được, đi chưa tới mấy phút bèn giống con Koala ôm đùi Lục Chung.



"Em không đi nổi… Anh cõng em về nhà đi… anh cõng em về đi!"



Trước mặt mọi người, cô và anh là đôi trai gái cực kỳ trẻ tuổi và đẹp

đẽ, rất nhiều người đều ghé mắt nhìn đôi tình nhân nhỏ làm mình làm mảy

này.



Phan Lôi mặt đỏ tía tai, nhưng không nhường tý nào.




Phan Lôi có thói quen ngủ một mình, đêm nay cũng đã ngủ một giấc ngon lành.



Lúc cô tỉnh lại, Lục Chung vẫn chưa tỉnh.



Phan Lôi phát hiện anh có một tư thế ngủ rất tốt, không giống cô, khi ngủ co lại thành một khối, hệt như mèo con vậy.



Anh ngủ thẳng tắp, thậm chí tay cũng quy củ dán ngay bắp đùi.



Rõ là đàn ông kỳ quái.



Phan Lôi ngáp một cái, quyết định nhào vào lòng anh lần nữa ngủ thêm tí…



Ừ…



Anh rút cái tay mà cô xem như gối về, keo kiệt.



Ôm cái gối mới lên chức của mình, Phan Lôi nhắm mắt, tiếp tục ngủ.



Giấc ngủ này, Phan Lôi ngủ vô cùng thoải mái.



Nhưng Lục Chung lại không may mắn thế.



Nhìn chằm chằm vào vành mắt đen to to, vừa nhìn liền biết cả buổi tối ngủ không ngon giấc.



Phan Lôi hơi chột dạ, vội vàng muốn làm vài việc đền bù.



"Cái kia… Hôm nay, em làm dương chi cam lộ[1] cho anh nhé?" Phan Lôi

tràn đầy lòng tin, cô biết Lục Chung không nói được nhưng không có nghĩa là anh bài xích cô.



Không sao, thời gian còn dài, hai người có nhiều thời gian mà.



Lần này, Phan Lôi nhất định không để vận mệnh mình xui xẻo tiếp, yêu phải một kẻ cặn bã lần hai.



Phan Lôi nói là làm liền.



Bất quá, tài nấu nướng của cô chẳng ra sao cả, thỉnh giáo bà quản gia,

bà quản gia lại bảo món tráng miệng không phải sở trường của bà.



Hết cách rồi, Phan Lôi đành tìm công thức trên mạng, sau đó dựa theo quy trình từng bước từng bước hoàn thành món dương chi cam lộ hoàn mỹ của

cô.



Hơn nữa, hôm nay cô không có tiết, nên ôm lòng tin tràn đầy mang đồ đã làm xong tới Lục thị thăm Lục Chung.



Có điều, không biết có phải do cô bị ảo giác không, hình như cô thấy sau khi Lục Chung nhìn thành phẩm của cô, khóe mắt khẽ co rút.



Trên thực tế, món tráng miệng của cô kém hơn người ta bán tí, nhưng Phan Lôi vẫn rất tự tin với tài nấu nướng của mình.



Bánh trôi thì khỏi phải nói, chứ đừng nói chi dương chi cam lộ nho nhỏ.



Nhiệt tình bảo Lục Chung nuốt vào, Phan Lôi cực kỳ đắc ý, còn nói rõ ngày mai sẽ tiếp tục làm cho anh ăn.



Đúng lúc này, Lục Tư cầm văn kiện xuống, thoáng nhìn thứ trong bát, Phan Lôi còn chưa kịp chào hỏi, Lục Tư đã nếm thử, đối phương phán ngay mà

chả cần suy nghĩ: "Đệt, đây là thứ phân chó gì…”



[1] Món dương chi cam lộ là một món tráng miệng của Hồng Kông, thành phần chính là bưởi và xoài.