Việc Xấu Trong Nhà

Chương 21 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Phan Lôi và Lục Chung trải qua quá trình trao đổi, cuối cùng quyết định đi resort thuộc chi nhánh Lục thị ngâm suối nước nóng.



Hết cách rồi, thời tiết oi bức quá, ngoại trừ nước chỗ nào cũng không muốn đi.



Phải nói là, khu resort của Lục thị này, vốn được cố ý xây để quay những phân cảnh phim truyền hình cường hào não tàn, nhưng cuối cùng Lục Thanh Dương nghĩ chỗ cũng đã chọn rồi, làm một lần cho khỏe, xây luôn resort cũng không tệ.



Hằng năm, người của Lục gia đều đến khu resort này nghỉ mát.



Phan Lôi cũng đi theo mấy lần.



Không thể không nói, Lục Thanh Dương là một người rất biết hưởng thụ.



Bên này đông ấm hạ mát, phong cảnh động lòng người.



Những năm trước đây, có mấy người nói mùa hè ngâm suối nước nóng không tốt, dưới cơn tức giận Lục Thanh Dương đưa máy phun sương tới, để suối nước nóng vào mùa hè trở nên đồ sộ hơn.



Quyết định xong, Phan Lôi bắt đầu công tác chuẩn bị.



Ngâm nước nóng và bơi lội đều có điểm chung là cởi quần áo.



Phan Lôi rất vất vả mới xác định rõ tình cảm của mình,đương nhiên muốn bản thân xinh đẹp hơn, có thể dụ dỗ nam thần của cô.



Tôn Như Ý kịch liệt lên án cái kiểu dị tính xấu hổ này của Phan Lôi.



Có điều cuối cùng vì tình hữu nghị cô ấy vẫn hiến kế giúp Phan Lôi.



Hai ngày sau, một rương áo tắm gợi cảm được gửi đến nhà Phan Lôi.



Không thể không nói, Tôn Như Ý quá tiêu chuẩn rồi.



Phan Lôi hết sức xấu hổ.



Xưa nay, ngay cả váy ngắn cô còn rất ít mặc, chứ đừng nói là bikini ba mảnh.



Phan Lôi lùng sục một loạt rương áo tắm, cuối cùng tìm được một bộ màu hồng cánh sen, thoạt nhìn có thể che được nhiều chỗ.



Bèn vui vẻ quyết định bộ này.



Có điều mấy bộ áo tắm khác mặc dù rất đẹp, nhưng quá lộ.



Cầm những bộ không được chọn, Phan Lôi ướm thử trên người, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên ửng hồng.



Ngay lúc này đây, Lục Chung đẩy cửa vào.



Phan Lôi sợ hết hồn, cuống quýt giấu vài mảnh vải dưới giường, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thuần khiết vô tội nói với Lục Chung: “Anh về rồi ạ?”



Lục Chung chính là một con cá hồi, cũng không để ý Phan lôi đang chột dạ, gật đầu.
Cô ấp úng, Lục Tư nhạy bén như bắt được điều gì đó.



Khẽ ho khan hai tiếng, Lục Tư mới nói: “Cái kia, gần đây anh hai uống thuốc, em nói với anh ấy rồi không thể có con…”



Phan Lôi nắm ngay trọng điểm, “Uống thuốc gì?”



“Trời… anh ấy không nói cho chị biết sao? Đây là thuốc đào thải chất độc ra khỏi cơ thể đó? Bằng không chịnghĩa vì sao anh ấy bị câm?”



Lục Chung vì sao bị câm? Rõ ràng khi còn bé chỉ trầm mặc ít nói thôi, cũng không phải hoàn toàn không nói chuyện.



Lục Tư khơi gợi hứng thú của cô, lại tàn khốc để lại vô số suy đoán cho cô.



“Em nghĩ, đây là chuyện của anh ấy, nếu anh ấy không nói cho chị biết, tất có lý do. Nếu không, chị dâu tự mình đi hỏi anh ấy đi?”



Không được đáp án như ý, trái lại bị khơi mào lòng đố kỵ.



Lục Chung tin tưởng Lục Tư còn nhiều hơn cô.



Phan Lôi nắm quyền, một ngày nào đó, cô sẽ vượt trội Lục Tư, trở thành người duy nhất trong lòng Lục Chung.



Sau khi Lục Chung ngã bệnh, càng trở nên hậm hực.



Phan Lôi nghĩ, có lẽ vì Lục Tự đến thăm bệnh rồi.



Trước đây Lục Tự chả thèm dòm ngó người anh hai này, lần này nghe Lục Chung ngã bệnh, lập tức diễn vở anh em tình thâm.



“Anh hai, anh không sao chứ?”



“…”



“Nghe nói, anh vì uống canh do Tiểu Lôi đưa tới, mới vào bệnh viện hả?”



Sao đột nhiên đẩy vấn đề lên người cô thế, Phan Lôi cảm nhận được ác ý nồng nặc.



Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Tự dịu dàng ngưng mắt nhìn cô, tiếp tục nói: “Em thay Lôi Lôi xin lỗi anh. Tiểu Lôi từ nhỏ được chúng ta chiều hư rồi, không biết nặng nhẹ… Tiểu Lôi, phạt em chăm sóc anh hai cho tốt, đến khi anh ấy khỏe hẳn mới thôi…”



“…” Nói xong, Phan Lôi quả quyết cảm thấy nhiệt độ căn phòng đã tuột xuống vài bậc.



Lời này của Lục Tự bằng mặt không bằng lòng, rõ ràng cô là vợ Lục Chung, rõ ràng cô mới là người nhà Lục Chung, lại bị Lục Tự đảo thành đứng trên góc độ người nhà của cô.



Nghiêm trang dạy dỗ cô, bày tỏ bất bình với Lục Chung.



Thực ra, lời buồn nôn này căn bản đem Lục Chung trở thành người ngoài.



Trong nháy mắt Phan Lôi nổi giận, còn chưa phát tiết, Lục Tự đã đạt được mục đích khi thấy sắc mặt Lục Chung xanh mét, bèn mỉm cười rời đi. Phan Lôi không muốn Lục Chung có bất kỳ oan ức gì, nên không chút nghĩ ngợi, xông ra tìm Lục Tự tranh luận.