Việc Xấu Trong Nhà

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Đứng ở góc độ của Lục Tự mà nói, hắn có thể dễ dàng thấy bóng người ngay cửa sổ tầng ba.



Người nọ, quả nhiên không ra hồn. Hắn chỉ xài chút kế nhỏ, anh đã kích động tới vậy. Từ mặt này mà nói, Phan Lôi vẫn có thể xem là nước cờ hay.



Lục Tự hết sức hài lòng, có điều cúi đầu đối diện với gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Phan Lôi, trong lònghắn thoáng mềm mại ngứa ngáy.



“Xảy ra chuyện gì à? Tiểu Lôi?”



Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, “Anh còn hỏi xảy ra chuyện gì ư? Anh nói bậy bạ gì với Lục Chung thế…”



“Ơ…” Lục Tự cười cực kỳ vô sỉ, “Anh có nói bậy bạ gì đâu? Chẳng qua anh chỉ muốn em chăm sóc anh hai cho tốt thôi…”



Rất quang minh chính đại.



Gần như nghe không lọt tai, Phan Lôi cắn môi, “Anh đừng quá đáng! Anh ấy đã đáng thương lắm rồi…”



“Đáng thương?” Nụ cười trên mặt Lục Tự càng rạng rỡ, giọng điệu dần dần lạnh lùng, “Rốt cuộc là ai đáng thương hử…”



Phan Lôi một lòng đều nghĩ đến Lục Chung, lúc này cũng không chần chừ gì.



“Tôi yêu Lục Chung. Cho nên… mong anh lần sau đừng tới nữa.”



Cô gái xinh đẹp cắn môi, mặt đỏ tận mang tai, không chút do dự nói ra câu kia.



Lục Tự thoáng chấn động, muốn bật cười, lại phát hiện rất chật vật.



Hắn không nên mở miệng.



Ít ra không nên nói câu này.



Làm vậy, không phải hắn, không phong độ chút nào.



“Anh ta có gì tốt? Đáng để em một lòng đều hướng vềanh ta?” Lẽ nào đã quên người trước đây yêu chính là hắnà, không phải sao?



Rõ ràng chiếm được rất nhiều thứ, nhưng giờ phút này Lục Tự cũng hiểu.



Hắn mất đi càng nhiều.



Không cam lòng, còn có phẫn nộ, rất nhiều tâm tình khiến hắn vốn không có cách nào nhẫn nhịn.



Hắn cúi đầu, cố ý tới gần cô gái, hơi thở nặng nề phả bên tai cô gái, hắn làm chuyện mập mờ kiểu này rất thuận buồm xuôi gió.



Hắn biết, theo tầm mắt của người ở tầng ba kia, chỉ có một hình ảnh.
Tiếng thở dài thừa thải đều nuốt vào bụng, Lục Tư đi tới vỗ vai anh, “Đối xử với phụ nữ phải dịu dàng một chút. Còn có, anh không thể lúc nào cũng ghen tuông vô cớ… Phải biết rằng, chị ấy là người anh yêu, chứ không phải đồ vật của anh, nhất định phải nắm trong tay…”



Lục Tư lải nhải liên tục, nước bọt cũng khô rồi, hắnuống một ly nước đặt ngay đầu giường, lại phát hiện đối tượng bị lên lớp kia đã nhắm mắt lại, căn bản đã lơ anh.



Lục Tư tức giận, “Mẹ nó! Anh chờ bản thân chịu tội đi!”



Tức giận ném ly nước ra xa, không bao lâu sau, hắn lại không có khí phách trở về bồi thêm một câu.



“Mặc kệ anh có nghe không, nhớ kỹ sau này phải dịu dàng. Còn nữa… phải xin lỗi chị ấy, chị ấy bị anh dọa chết khiếp… Em thấy với tính cách này của anh, em nên liên lạc bác sĩ cho anh thôi… Ai sẽ yêu bộ dạng này của anh chứ…”



Lần nữa lải nhải liên tục, nửa ngày sau mới câm miệng phát hiện người nọ đã nhắm mắt, lông mi hình như chưa từng run rẩy.



Anh đang ngủ.



Đêm nay Phan Lôi mơ mơ màng màng ngủ, sau khi tỉnhdậy phát hiện môi đau đến không mở miệng nổi.



Cô quýnh quáng, nước mắt lại lăn dài.



Bà quản gia thấy thế, vội vàng cầm thuốc cao mát rượi bôi một lớp cho cô.



Cô nói không nên lời, chỉ đau khổ trong lòng.



Quản gia đưa thuốc tốt cho cô, mắt thấy môi cô sưng đỏ dường như cũng hiểu chuyện gì.



“Tiểu thư, thiếu gia không phải người dễ gần, nhưng… cô đã yêu chính là cả đời, không phải sao?”



Phan Lôi không hiểu lời quản gia nói.



Gì mà yêu chính là cả đời? Đầu năm kết hôn lại tính ly hôn ư?



Cô chưa kịp bày tỏ nghi hoặc của mình, quản gia đã nở nụ cười, dịu dàng xoa mặt cô, “Tiểu thư, cô là cô bé tốt… thiếu gia cũng là… có thể thấy hai người tốt đẹp, bà già này cũng vui vẻ… Chẳng qua… tiểu thư à, tính tình thiếu gia một khi yêu cô, chính là cả đời. Cô hiểu không?”



Phan Lôi cái hiểu cái không.



Lục Chung yêu cô, chính là cả đời?



Nhưng hôm qua dáng vẻ kia của anh đã xảy ra chuyện gì chứ?



Phan Lôi không hiểu.



Cô nghẹn ngào một tiếng, bà quản gia cầm hòm thuốc đi xa. “Xong rồi, tôi đi lấy ít cháo trắng cho cô, đợi môi hết sưng lại ăn một chút nhé…”