Việc Xấu Trong Nhà
Chương 27 :
Ngày đăng: 14:17 19/04/20
Thứ dục vọng này, thực ra nói không chính xác.
Đàn ông có, phụ nữ cũng có.
Có lẽ mới nếm thử mùi vị tình dục, hai vợ chồng son Phan Lôi và Lục Chung đều biểu hiện tình nồng mật ý trước nay chưa từng có.
Suốt hai ngày, hai người đều ở trong phòng thăm dò thân thể đối phương.
Lục Chung coi như là lần đầu tiên được nếm một bữa thịt kho tàu ngon ngọt, ở trên giường anh không kiêu ngạo nữa.
Phan Lôi cho anh xem phim giáo dục, anh cũng không từ chối.
Chẳng những không chậm lụt, còn có thể một suy ra ba.
Phan Lôi nhanh chóng trở thành bại tướng dưới tay anh, bị anh làm đến
mức cao triều liên tục, mấy lần gần chết cuối cùng cũng quỳ xuống cầu
xin.
Cuộc sống không thể cứ như vậy được.
Nếu không ra nữa, cô không thể xác định mình còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.
Kể từ ngày đó Phan Lôi chưa trở về phòng mình.
Đáng nhẽ cô và Lục Chung có đặt một phòng, bị Chung Phỉ Phỉ không biết xấu hổ chiếm cứ.
Sau đó trở mặt với Chung Phỉ Phỉ, cô dứt khoát dọn đến phòng Lục Chung.
Cô không muốn nhìn thấy Chung Phỉ Phỉ, cộng thêm lại mãnh liệt thăm dò
thân thể Lục Chung, cho nên hai ngày nay chưa ra khỏi phòng.
Dùng cơm cũng ở trong phòng.
Ngày thứ ba, rốt cuộc Phan Lôi không nhịn được muốn ra ngoài một chút.
Lục Chung ở trên giường đúng là điên cuồng, Phan Lôi thừa nhận trong quá trình ấy cô cũng vui vẻ sảng khoái, bất quá đây chẳng phải kế hoạch lâu dài.
Lục Chung bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể động dục, đồng thời thời gian càng dài, càng không dễ xuất ra.
Rất nhiều lần, Phan Lôi đã đến mức độ tận cùng, nhưng anh vẫn bày bộ dáng không sao cả, tiếp tục cày cấy.
Dần dà, Phan Lôi hơi sợ.
Cô sẽ chết trong phòng này chứ? Chết dưới thân người đàn ông của cô?
"Hươu ngốc, chúng ta đi cưỡi ngựa đi."
Đằng sau resort có một trường đua ngựa.
Trước kia khi Phan Lôi và người nhà họ Lục tới, đều rất muốn đi, bất quá khi ấy Lục Vĩnh cũng đi theo, Phan Lôi cực kỳ sợ Lục Vĩnh, mỗi lần đi
nghỉ đều trốn biệt trong phòng, chỉ sợ Lục Vĩnh bắt được cô, gây bất lợi cho cô.
Hiện tại đã khác.
Không có Lục Vĩnh.
Bên cạnh cô chỉ có Lục Chung.
Cô sợ, được Lục Chung bế về phòng, tắm rửa sạch sẽ, lúc ở lên giường vẫn không nhịn được phát run.
Suýt nữa, suýt nữa cô có cái kết giống Chung Phỉ Phỉ rồi.
Ngược lại Lục Chung có vẻ cực kì hờ hững, lúc Phan Lôi run rẩy không ngừng, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô.
“Hồi nãy em sợ lắm…"
Phan Lôi thoáng co lại trong ngực anh.
"Suýt nữa em bị ngã gãy cổ rồi."
Tay Lục Chung khựng lại, nhận được âm thanh rầm rì bất mãn của Phan Lôi, lại tiếp tục xoa cổ cô.
"Nhưng mà, cũng may còn có anh."
Ở trong lòng Lục Chung, Phan Lôi chậm rãi an tĩnh.
Túm tay anh, cuối cùng cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, còn hung hăng nói: “Cũng may… cũng may anh ở đây..."
Từ từ người trên giường không còn chút âm thanh nào.
Lục Chung mới từ trên giường đứng dậy.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Lục Chung xoay đầu lại, một chàng trai thấp bé trẻ tuổi từ phía sau rèm cửa sổ cười bước ra.
"Hì, lão đại, đã lâu không gặp." Chàng trai trẻ tuổi mặc dù thấp lùn,
nhưng có một khuôn mặt cực kỳ yêu mị, sau khi thoải mái chào hỏi Lục
Chung, ánh mắt hắn tập trung trên người cô gái đang ngủ yên trên giường .
"Ơ, đây là chị dâu của chúng ta à… Rất đáng yêu đấy!"
Sắc mặt Lục Chung khó coi ngăn tầm mắt chàng trai trẻ, hắn dừng một
chút, vuốt vuốt mũi, "Thật là, trọng sắc khinh bạn thế, chị dâu dạy anh
hả?"
"Được rồi, cậu không nên lắm mồm với lão đại, tập trung vào việc chính
đi." Người nói chuyện là một người đàn ông cao to, sau khi gật đầu chào
hỏi với Lục Chung, trực tiếp xách cổ áo người đàn ông thấp lùn lên.
"Một ngày nào đó, phải móc cặp mắt gian xảo kia của cậu."
"Đáng ghét, Hắc Nựu, anh luôn thô lỗ vậy, người ta không thích đâu…"
"Bớt nói nhảm đi, tên nhóc này! Khởi động rồi!"
Bị người đàn ông tên Hắc Nựu ném xuống đất, chàng trai trẻ vuốt vuốt mũi theo thói quen, "Được rồi, được rồi… tôi biết rồi."
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trên khuôn mặt yêu mị của chàng trai xuất
hiện nụ cười rõ rệt, "Nói đi, muốn giải quyết kẻ bắt nạt chị dâu thế
nào, sống không bằng chết hả?"