Việc Xấu Trong Nhà

Chương 28 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trong phòng tắm lớn hơi nước mông lung, Chung Phỉ Phỉ vuốt vuốt hơi nước trên tấm gương, nghiêm túc quan sát người phụ nữ trong gương.



Thân thể lỏa lồ, trẻ tuổi mềm mại, dung mạo sắc sảo hoàn mỹ…



Nếu như trên trán không có vết sẹo rõ rệt kia thì càng hoàn mỹ hơn.



Nghĩ đến nguồn gốc vết sẹo ấy, Chung Phỉ Phỉ cực kỳ phẫn nộ.



Đáng nhẽ muốn dạy dỗ Phan Lôi một chút, không ngờ cuối cùng bị phản đòn.



Nói cho cùng, đã bỏ sót Lục Chung là cao thủ cưỡi ngựa, thân thủ rõ ràng vượt xa người thuần ngựa chuyên nghiệp.



Từ nhỏ Chung Phỉ Phỉ sống ở nông thôn, sát vách nhà cô ta có một trường đua ngựa.



Khi còn bé Chung Phỉ Phỉ trẻ người non dạ, lăn lộn lung tung với đàn ông bên đó, cưỡi ngựa tuy không nói là chuyên nghiệp nhưng cũng coi như sở

trường.



Ngã từ trên ngựa xuống, quả thực vô cùng nhục nhã.



Cũng may tay nghề của bác sĩ kia không tệ lắm, nói chỉ bôi thuốc vài lần nữa, vết sẹo sẽ từ từ biến mất.



Gương mặt đẹp đẽ của cô ta bị hủy, Chung Phỉ Phỉ xin thề chắc chắn sẽ hủy diệt những thứ đối phương để ý nhất.



Đối với Phan Lôi, thứ quan trọng nhất có lẽ là Lục Chung và sự thanh cao tự cho mình là đúng của cô.



Cốc cốc ——



Tờ mờ sáng có tiếng gõ cửa, Chung Phỉ Phỉ tùy tiện khoác áo choàng tắm lên người, đi ra ngoài.



Vừa mở cửa, một người đàn ông thấp lùn xuất hiện trước mặt. Hắn cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có giọng nói bị đè thấp mấy phần, có vẻ vô cùng khàn khàn.



"Chung tiểu thư, cái này… tôi là người ở trại ngựa ngày đó…"



Trí nhớ của Chung Phỉ Phỉ không tốt lắm, nghiêm chỉnh mà nói, những người vô dụng không đáng để cô ta nhớ.



Người này cô ta đã đưa tiền nhưng không đạt được kết quả cô ta muốn,

ngược lại để Lục Chung cứu Phan Lôi, khiến tình cảm hai người càng sâu

nặng hơn.



Trong lòng tức giận, Chung Phỉ Phỉ cười lạnh.



"Anh còn dám đến tìm tôi? Những việc tôi bảo anh làm, anh làm được sao?"



Người đàn ông thấp bé hình như rất uất ức, nửa ngày mới đứt quãng nói:

"Chung tiểu thư, có ông trời chứng giám tôi thật sự làm theo yêu cầu của cô, nhưng ai ngờ đại thiếu gia lại cưỡi ngựa rất giỏi…"



"Đủ rồi!" Mắt thấy trời dần dần sáng, ai biết được cái tên này xuất hiện ở đây sẽ dẫn tới rắc rối gì.



Không nhịn được phất tay, Chung Phỉ Phỉ mắng một tiếng, "Đồ vô dụng!"



Lấy ví da ra, ném một xấp tiền cho người đàn ông thấp lùn, Chung Phỉ Phỉ đóng cửa lại, “Cút, bớt xuất hiện trước mặt tôi."
Bất quá, có lẽ Lục Chung có tầm nhìn xa.



Hôm nay suối nước nóng thật sự còn có người khác.



Ngay cửa nghe được giọng Chung Phỉ Phỉ, Phan Lôi xoay người tới bể tắm khác.



Thật sự không khéo, lại gặp được Chung Phỉ Phỉ, kỳ quái, cô ta tắm suối nước nóng cũng có thể tắm ra ít âm thanh kỳ quái sao?



Phan Lôi vốn không có lòng hiếu kì mãnh liệt, chẳng qua lúc chuẩn bị cắt quần áo dài Lục Chung đưa, cô nghe được gióng Chung Phỉ Phỉ càng phát

càng lạ.



Nếu là lúc trước, có lẽ cô không hiểu âm thanh này là gì.



Nhưng khoảng thời gian này, cô và Lục Chung trở nên tốt hơn, cô hiểu quá rõ rồi.



Thời điểm phụ nữ được người đàn ông yêu, mới có thể phát ra âm thanh mất hồn thế.



Là Lục Thanh Dương sao? Nghĩ đến bản thân là con dâu chứng kiến bố chồng lên giường với phụ nữ khác, lại còn đang tắm suối nước nóng, sẽ lúng

túng đến mức nào.



Nghĩ vậy, nhất thời Phan Lôi cảm thấy hay trở về ngâm mình trong bồn tắm lớn cũng được.



Chẳng qua, Phan Lôi còn đi chưa được mấy bước, Chung Phỉ Phỉ vốn thở dốc không ngừng bỗng nhiên ngừng lại, cô ta còn nói một câu.



"Lục Tự, anh giỏi quá, mạnh hơn lão già nhà anh nhiều."



Câu nói này thành công làm Phan Lôi dừng bước.



Cô vẫn cho rằng người đàn ông kia là Lục Thanh Dương, nên không liếc nhìn thêm.



Song, người này là Lục Tự à?



Biết rõ Chung Phỉ Phỉ là người đàn bà của ba mình, còn làm bậy với cô ta trong suối nước nóng?



Nói không nên lời cảm giác trong lòng là thất vọng hay là gì, Phan Lôi dừng bước.



Cô tự nói với mình, chỉ nhìn một chút thôi.



Cô bèn đưa mắt nhìn.



Bất quá, một cái nhìn ấy cũng đủ rồi.



Người đàn ông đang trần trụi trong suối nước nóng kia, không phải Lục Tự thì là ai?



Không ngờ người đàn ông đột nhiên đứng dậy, còn lõa lồ đi tới, Phan Lôi sợ hết hồn, trượt một cái ngã xuống đất.



Lục Tự nghe được tiếng động, lập tức cảnh giác.



“Ai?"