Việc Xấu Trong Nhà

Chương 29 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


"Ai?" Một đôi cổ tay trắng nõn như bạch xà quấn tới, Lục Tự nhíu mày không chút nể mặt hất ra.



Lúc này tâm trí mê loạn chậm rãi phục hồi, Lục Tự ghê tởm bản thân lại

có thể lên giường với người phụ nữ có tướng mạo tương tự người xưa.



Bởi vì lúc đó toàn thân cô ta tản ra hương vị không thể kháng cự sao?

Lục Tự không biết, song giờ phút này cái gì cũng quá muộn màng.



Chung Phỉ Phỉ lơ đểnh, khoác áo choàng tắm to đùng tựa vào cạnh cửa nhìn theo tầm mắt Lục Tự.



Người phụ nữ giống như thỏ vậy lảo đảo chạy trốn, đoạn đường này tuy không dài nhưng đã ngã sấp hai lần, chắc bị sợ hãi quá độ.



Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ hoảng sợ của Phan Lôi, tâm trạng Chung Phỉ Phỉ bỗng dưng tốt hẳn.



Nhưng tâm tình Lục Tự thì không tốt nổi.



Rũ con ngươi xuống, cũng thu lại cảm xúc vì bất an che giấu dưới đáy

lòng kia, hắn băng qua hành lang chuẩn bị rời khỏi nơi khiến người ta

nghẹt thở.



Chung Phỉ Phỉ nhướng mày nhìn hắn.



“Sao, hối hận à? Lục nhị thiếu gia của tôi?"



Chung Phỉ Phỉ nhấn mạnh chữ nhị này, con ngươi đen của Lục Tự ngưng đọng, một lát sau mới xoay đầu liếc nhìn Chung Phỉ Phỉ.



"Sự việc hôm nay, đối với chúng ta mà nói, đều là ngoài ý muốn, tôi hi vọng cô hiểu rõ."



"Đương nhiên…" Chung Phỉ Phỉ vẫn cười như cũ, nụ cười ngạo mạn nhìn bóng người từ từ biến mất ở nơi xa.



Đương nhiên là ngoài ý muốn, cũng là bí mật vĩnh viễn.



Cô ta hiểu rất rõ đàn ông, càng hiểu rõ đàn ông tự cho mình là đúng.

Thực sự cho rằng trải qua lần này, cô ta sẽ quấn quýt hắn không buông

sao? Quá coi thường cô ta rồi.



Bất quá theo nhu cầu mỗi bên thôi.



Phan Lôi chưa từng nghĩ Lục Tự và Chung Phỉ Phỉ có một chân.



Hơn nữa, lúc này Chung Phỉ Phỉ vẫn là tình nhân nhỏ của Lục Thanh Dương đấy.



Một loại cảm giác loạn luận dâng trào trong lòng, ghê tởm đến mức làm cô muốn nôn.



Rất nhanh cô phản ứng kịp, giọng Lục Tự vang lên phía sau, cô không còn

cách nào khác, bị phát hiện như vậy chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.



Cô vội vàng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, vì vụng về, cô ngã sấp vô số lần.



May mà Lục Tự không đuổi theo nữa.



Có lẽ không phát hiện ra cô nhỉ, Phan Lôi tự an ủi mình.



"Ai u… đứa nào không có mắt đụng vào tao đấy!"
Mặc dù anh nói rất nhanh sẽ về, nhưng Phan Lôi không dám ra khỏi cửa.



Trước có sói sau có hổ.



Hai người Lục Tự và Lục Vĩnh đều ở resort, cô chỉ có thể cố hết sức thu nhỏ sự tồn tại của mình.



Đáy lòng chôn giấu bí mật không thể thổ lộ thực sự là một chuyện đau khổ.



Lúc này, Phan Lôi nghĩ tới bạn tốt Tôn Như Ý.



Theo nhận thức của cô, Tôn Như Ý là người có cái miệng tiện, nhưng là một chiến hữu tốt hiếm có.



Phan Lôi kì kèo dùng tên giả thổ lộ hết mọi chuyện cho Tôn Như Ý biết.



Nhưng Tôn Như Ý đã nói toạc móng heo.



"Cậu nói Chung Phỉ Phỉ và Lục Tự có quan hệ với nhau? Fuck, mình biết

ngay Chung Phỉ Phỉ đâu có tốt đẹp gì… lại không ngờ anh Lục Tự cũng là

một tên cặn bã! Mẹ nó! Cũng may cậu không thành với hắn…"



“Khoan đã…" Phan Lôi yếu ớt nói: "Như Ý, mình đâu có nói hai người đó…"



"Xí! Cậu còn muốn gạt mình! Cậu nói mẹ kế có quan hệ với con trai, mình

đoán chút đã ra… Người xung quanh cậu có thể cực phẩm vậy ngoại trừ cái

con đê tiện Chung Phỉ Phỉ ra, còn có ai nữa…" Tôn Như Ý căm phẫn bừng

bừng, "Vậy giờ cậu tính thế nào?"



Có thể thế nào? Thì mở một mắt nhắm một mắt thôi.



Người nhà cô chỉ có một mình Lục Chung, nếu bọn họ đe dọa tới lợi ích của Lục Chung, cô mới có thể đứng ra.



Về phần mấy người bọn họ đấu đá thế nào, chỉ cần không liên quan đến Lục Chung, Phan Lôi đều có thể nhịn.



Dù sao Lục Thanh Dương không tốt với Lục Chung, cho ông ta đội nón xanh, coi như là trừng phạt vì không tốt với Lục Chung đi.



"Vậy cũng được, dù sao cũng không liên quan bao nhiêu tới cậu, nếu cậu

đâm bừa màng giấy này, nói không chừng còn bị diệt khẩu! Cậu nên ngoan

ngoãn ở trong phòng đi… Đợi chú rể câm của cậu về…"



"Ừ." Phan Lôi đương nhiên tính thế.



Bàn tính của Phan Lôi đánh rất kêu, song thực tế không thuận lợi như cô tưởng tượng.



Vì, không bao lâu sau, phòng cô đột nhiên cúp điện.



Khi còn bé Phan Lôi được vớt từ dưới biển lên, từ đó về sau cô bèn ghét biển.



Hồi nhỏ, cô bị Lục Vĩnh nhốt vào phòng tối một ngày một đêm, cũng từ đó về sau, Phan Lôi sợ cúp điện.



Thét xong lao ra cửa, ngay cửa, một người dù bận tối mắt tối mũi nhưng vẫn ung dung chờ cô.



"Phan Lôi, chúng ta nói chuyện nào."