Việc Xấu Trong Nhà

Chương 30 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Có lẽ tưởng tượng quá nhiều, Phan Lôi vừa trông thấy Chung Phỉ Phỉ đã nghĩ ngay Chung Phỉ Phỉ muốn giết người giệt khẩu.



Cảnh giác lui về sau một bước, lại phát hiện Chung Phỉ Phỉ không ngang ngược như ngày thường.



Trên mặt cô ta thậm chí có thêm mấy phần chân thành và buồn trách.



"Phan Lôi, tôi muốn nói chuyện với cô, có được không?"



Phan Lôi trăm ngàn lần không muốn, dán sát vào tường, "Hôm nay muộn vậy, tôi muốn về nghỉ ngơi."



"Không mất nhiều thời gian của cô đâu." Dừng một chút, thấy Phan Lôi còn do dự, Chung Phỉ Phỉ nói thẳng mục đích của mình.



"Tôi biết cô nhìn thấy, mọi người đều là người thông minh, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi, chứ không có ác ý gì."



Phan Lôi cẩn thận suy nghĩ, Chung Phỉ Phỉ cũng không có gan làm gì cô,

nơi này dù sao cũng là địa bàn nhà họ Lục, thế là gật đầu.



Nhưng cô không muốn đi tới nơi quá xa, "Chúng ta đến căn phòng cách vách nói chuyện, được không?"



"Cả tòa nhà này đều cúp điện." Chung Phỉ Phỉ nhìn cô, "Xuống lầu dưới

đi, chỗ này phải mất một thời gian sửa chữa nữa, vả lại… chẳng phải cô

rất sợ tối à?"



Phan Lôi cũng không muốn ở lại căn phòng tối đen như mực, bèn theo Chung Phỉ Phỉ sang cao ốc bên cạnh.



"Muốn ăn chút gì không?"



Phan Lôi lắc đầu, trước khi đi Lục Chung có đặt cho cô rất nhiều đồ ăn, giờ cô rất no.



Hơn nữa cô không muốn ăn bất kì thứ gì Chung Phỉ Phỉ đưa.



Chung Phỉ Phỉ cũng không miễn cưỡng… vừa vào phòng bèn cởi áo khoác.



"Tôi đi rót ly nước, cô muốn uống không?"



"Cám ơn, không cần."



Chung Phỉ Phỉ vẫn rót ly nước cho Phan Lôi, sau khi ngồi vào chỗ của

mình, cô ta uống một hớp trước tiên, ổn định hô hấp, mới chậm rãi mở

miệng: "Tôi biết giờ trong lòng cô rất khinh bỉ tôi, thực ra, cô vẫn

luôn coi thường tôi, tôi biết."



Điều này cũng không phải… Phan Lôi lẩm bẩm trong lòng.



Trước kia Chung Phỉ Phỉ và cuộc sống cô không có bất cứ liên quan nào, do đó mặc kệ cô ta làm gì đều không liên quan tới cô.



Ở mức độ nào đó mà nói, Phan Lôi cô cũng là một người phụ nữ ích kỉ tuyệt tình.



Người không liên quan đến mình, tại sao phải quan tâm nhiều.




"Yes sir." Lục Tư cười cười, đạp chân ga.



Bỗng nhiên, mui xe phịch một tiếng, Lục Tư chửi thầm, đánh tay lái dừng lại.



Rất nhanh, cửa sổ xe có một người đàn ông chui vào, cười hì hì nhìn ba người.



"Hi, em tới đón mọi người."



Hắc Nựu thoáng nhìn người đàn ông gầy yếu, nghi ngờ hỏi: "Chuột đồng,

sao cậu tới đây? Chẳng phải lão đại sai cậu bảo vệ chị dâu sao?"



Người đàn ông trẻ tuổi mới chui vào tên Chuột Đồng, không chút khách sáo cướp điếu thuốc trên tay Hắc Nựu, rít một hơi.



"Sợ cái gì, một resort nho nhỏ, tôi không cho con muỗi nào lọt vào, còn

ai dám chạm vào cô ấy chứ?" Thích ý phun ra một vòng khói, Chuột Đồng

lại ném thêm một câu, nở nụ cười lạnh, "Hơn nữa, một người phụ nữ không

có năng lực tự vệ, thì lấy tư cách gì đứng bên cạnh lão đại chúng ta…"



Ầm ——



Chuột Đồng còn chưa nói hết, Lục Chung đang nhắm mắt dưỡng thần đột

nhiên nhoài người về phía trước, vung quyền về phía người đàn ông đang

nhả khói.



Một tiếng vang rất lớn, thủy tinh bị nghiền nát, Hắc Nựu nhìn Chuột Đồng bị ném thẳng ra ngoài cửa sổ, trong bụng run rẩy.



"Lão đại, Chuột Đồng không phải cố ý…”



Lời Hắc Nựu chấm dứt khi nhìn thấy vẻ hung ác trên khuôn mặt Lục Chung.



Ngay cả người luôn cợt nhả như Lục Tư cũng trầm mặt, "Các cậu bất cẩn

quá! Ai bảo các cậu chỉ đề phòng người bên ngoài khu resort, chẳng lẽ

người bên trong an toàn sao? Còn nữa… cái gì gọi là không có năng lực tự vệ thì không thể đứng bên cạnh lão đại… Hoàn cảnh sống từ nhỏ của cô ấy khác các cậu, các cậu từ con đường máu tanh mà ra, còn cô ấy, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà kính, sao có thể dùng tiêu chuẩn của các cậu

đi đánh giá người khác, còn các cậu có tư cách gì xem thường cô ấy…"



Không chỗ nương tựa lớn lên ở nơi ăn tươi nuốt sống như nhà họ Lục, vừa

phải phòng Lục Tự bụng dạ khó lường và Lục Vĩnh sắc tâm không chết, vừa

phải lớn lên khỏe mạnh lạc quan, chẳng lẽ điểm này của Phan Lôi không

đáng để người khác kính nể sao?



Lời còn chưa nói xong, Lục Chung đã xuống xe đẩy Lục Tư ra, bản thân thì ngồi vào chỗ điều khiển.



Chốc lát sau chiếc xe nhanh chóng chạy lên đỉnh núi đen ngòm.



Trước khi đi ánh mắt Lục Tư lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên

mặt đất vuốt máu tươi nơi khóe miệng kia: "Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện

không có chuyện gì xảy ra, nếu không cậu cút về quê cho tôi!"