Việc Xấu Trong Nhà

Chương 31 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Trong lòng Lục Vĩnh, sự hiện diện của Phan Lôi vẫn rất gượng gạo ở Lục gia.



Cô là cô bé mồ côi được Lục gia nhặt từ biển về, lúc trước khi ông Lục còn sống rất săn sóc cô, thậm chí còn dùng cả họ của người vợ ông yêu nhất làm họ cho cô.



Nhưng mà, ngoại trừ ông Lục, trên dưới Lục gia hầu như không ai xem trọng cô.



Có thể bởi vì vậy mà ông Lục trước khi chết mới để lại chút thủ đoạn, chuyển một phần cổ phần của nhà họ Lục cho Phan Lôi làm đồ cưới.



Chỉ là người tính không bằng trời tính, chẳng biết ông Lục đang ở địa ngục hay thiên đường nhất định không ngờ được, sau khi ông mất, phần đồ cưới này đã trở thành gông cùm xiềng xích cả đời cô gái Phan Lôi này.



Phan Lôi là một kẻ xui xẻo, và cũng là một kẻ ngốc.



Lòng dạ Lục Tự, người sáng suốt đều nhìn ra.



Điều hắn mong muốn chẳng qua chính là số tiền trong tay cô, chứ không liên quan tới tình yêu.



Nếu nói đến tình yêu thì Lục Vĩnh cũng không có hứng thú, cô gái Phan Lôi này vừa nhát gan lại yếu đuối, dáng người xem như có chút hấp dẫn.



Thời còn trẻ, Lục Vĩnh đi ngang qua phòng cô, một thoáng Kinh Hồng[1] khi thấy thân thể trần trụi đơn bạc của cô.



[1] Kinh Hồng [惊鸿] hai từ này từng xuất hiện trong bài “Lạc Thần phú” của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Lạc Thần: “Phi nhược kinh hồng, uyển nhược du long” nghĩa là nhẹ nhàng như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay. Còn một thoáng Kinh Hồng để nói lên, dù chỉ một thoáng nhìn, nhưng đã để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ nhìn thoáng qua vội vã đã khiến người ta say mê.



Chính là cái nhìn này đã làm Lục Vĩnh nhớ mãi không quên.



Người con gái này, không nuốt vào bụng, sợ rằng sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của hắn.



Có điều, Lục Thanh Dương không cho Lục Vĩnh chạm vào Phan Lôi.



Nhưng một mặt nào đó, hắn vẫn giữ lại chút tâm tư nhỏ này.



Phan Lôi nhất định là người của nhà họ Lục, nói không chừng sẽ trở thành vợ Lục Tự.



Ông ta muốn những điều tốt đẹp nhất cho con trai ông ta.



Bao gồm cả phụ nữ.



Lục Tự cũng không để Lục Vĩnh động vào Phan Lôi.



Ngoài mặt thâm tình chân thành, nhưng Lục Vĩnh biết, chẳng qua là gặp dịp mà chơi thôi.



Không động thì không động, hắn có thời gian chờ đợi mà.



Hiện giờ, người con gái hắn luôn khắc khoải đã ở trong lòng bàn tay. Hắn giống như gã thợ săn đạt được thắng lợi, tạm thời không muốn nhanh chóng ăn tươi nuốt sống con mồi.



Hắn muốn từ từ, từ từ nhấp nháp cô.



Phan Lôi là một đứa đê tiện.



Rõ ràng là giày rách bị thằng câm Lục Chung chơi qua, giờ còn bày bộ dáng trung trinh liệt nữ.



Trước đây vì Lục Tự, cô đã từng phản kháng dữ dội.



Lần này thì sao, vì cái thằng câm vô dụng đó à?



Trong lòng bỗng dưng nổi lên một luồng bạo ngược, Lục Vĩnh túm mái tóc dài của Phan Lôi, dùng sức đập đầu cô vào tường.



“Con đàn bà đê tiện! Mày còn không nghe lời! Nói! Mày có lời không? Còn dám đối nghịch với tao không?”



Trên đầu dần dần có một thứ nóng bỏng tuôn ra, thân thể Phan Lôi phát sốt từng trận từng trận. Cô bị dằn xé trong nỗi đau và cơn sốt.



Người đàn ông phía sau còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cô, cô chẳng biết đau ở chỗ nào nữa, cũng chẳng biết tránh ở chỗ nào nữa.
Có điều anh cũng không bị người ta lừa gạt dễ vậy.



Phan Lôi đau đến mức cả người đều run rẩy, anh nhẹ nhàng tới gần cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô.



Sao không đau chứ.



Lục Chung rũ con ngươi xuống, chốc lát sau, anh cúi đầu, khẽ hôn bờ vai trần trụi của cô.



Sau này ——



Sau này sẽ không để em bị người ta bắt nạt nữa.



Phan Lôi tựa vào lòng Lục Chung.



Nói không đau chỉ là muốn an ủi Lục Chung, cũng cho mình một chút gợi ý về tâm lý.



Thực ra, toàn thân cô đều đau đến run rẩy.



Lục Chung ôm cô, hôn toàn bộ chỗ đau trên người cô.



Cô thoáng xấu hổ, vì có nhiều chỗ cô rất mẫn cảm.



Ví như bắp đùi.



Khi Lục Chung thuần khiết vỗ về, nụ hôn dần dần rơi xuống vị trí bên trong bắp đùi, cuối cùng Phan Lôi nhịn không nổi nữa.



Kẹp chặt hai chân làm sao cũng không để Lục Chung chạm vào.



Lục Chung ngẩng đầu lên ngờ vực, khe khẽ vuốt tay cô, viết: Sao thế?



Mặt Phan Lôi đỏ tận mang tai.



Đau đớn giảm bớt, nhưng dục vọng lại nổi lên.



Ấp a ấp úng, Phan Lôi rúc vào trong chăn.



“Em… em muốn nghỉ ngơi…”



Lục Chung bất động, sau đó mới kéo chăn, nhẹ nhàng khoác lên người cô.



Động tác của anh rất dịu dàng, người cũng rất đẹp trai.



Phan Lôi nuốt nước miếng, lúc này, cô ngượng ngùng không ngẩng đầu lên nổi.



Chỗ kia đã ướt một mảng, nếu bị Hươu ngốc phát hiện, phải làm thế nào cho phải đây?



Hươu ngốc đến tột cùng vẫn là Hươu ngốc, dường như anh chưa hề phát hiện.



Cô nói muốn nghỉ ngơi, anh bèn thực sự cho cô nghỉ ngơi.



Chỉ là, sau khi rửa tay, anh cũng từ từ bò lên giường, ôm bụng cô, nhích lại gần.



Anh chính là một bếp lò lớn.



Phan Lôi cảm thấy bản thân càng thêm ướt át, hai chân cũng nhịn không được co xát vài lần.



Cô tự cảm thấy động tác của mình rất nhỏ, chính là nhẹ nhàng cọ cọ một chút.



Vừa vặn Lục Chung ở phía sau chợt cứng đờ, trong phút chốc, bỗng nhiên anh đưa tay, mạnh mẽ tách hai chân cô ra.