Việc Xấu Trong Nhà

Chương 32 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Ánh đèn trong căn phòng sáng thế, Lục Chung nhất định thấy hết rồi.



Phan Lôi xấu hổ như đà điểu nhắm mắt lại, dục vọng càng nóng lên, cô

không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh nhìn chuyên chú của anh

nóng bỏng cỡ nào.



Nhưng cô cũng không muốn. Đâu ngờ Chung Phỉ Phỉ sẽ trộn thuốc kích thích vào trong thuốc mê chứ.



Phan Lôi rụt chân lại, hòng che đậy vết tích ngượng ngùng, Lục Chung

cũng không buông tha, anh vẫn nhìn cô, sau đó dịu dàng đè chân cô.



Tiếp theo, anh cởi quần anh ra.



Không thể không nói, Phan Lôi cũng muốn Lục Chung. Nhất là ở thời điểm

mấu chốt cần sự thể hiện của đàn ông, cô càng thêm khát vọng.



Dụng cụ của Hươu ngốc nhà cô rất lớn, cô hận không thể hàng đêm triền miên với anh.



Có điều, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, nhưng thực tế lại xương máu.



Trên thực tế, Lục Chung vừa tách chân cô tiến vào, Phan Lôi bèn đau không chịu nổi.



Vào thời điểm khẩn cấp của đàn ông nước bên dưới chảy đầm đìa, chẳng qua bởi vì vết thương trên người quá nhiều, mà tay Lục Chung mặc kệ để ở

đâu cũng làm Phan Lôi đau đến rên rỉ.



Vào thời điểm tốt đẹp nhất, hai người họ theo thói quen sẽ ôm nhau.



Cảm nhận được nỗi đau đớn của Phan Lôi, Lục Chung ngừng hành động, anh

cau mày, nhìn cô gái dưới thân với cảnh xuân lan tràn, dường như rất rối rắm.



Phan Lôi cắn môi, chần chừa nửa giây, mới lên tiếng: “… Em nhịn chút là được…”



Cô thấy rất rõ giữa hai chân Lục Chung đã nhô lên, nghe nói đàn ông không phát tiết ra sẽ rất khó chịu.



Cô chẳng muốn Lục Chung khó chịu tí nào.



Cô muốn anh.



Nghe cô nói vậy, tay Lục Chung chậm rãi di chuyển, đặt ngay hông cô.



Phan Lôi đau đến phát run, lại bật cười.



Không đau.



Ở trong lòng anh, thực sự không đau lắm.



Nhưng mà, tay Lục Chung từ từ rút lại.



Dục vọng bộc phát kia của anh cũng thu về.



Phan Lôi rất bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn Lục Chung chằm chằm.



“Sao thế, Hươu ngốc?”



Lục Chung kéo cái gối từ phía sau cô, lót dưới thân cô, rồi nâng mông cô lên, để toàn bộ đóa hoa đều nở rộ trước mặt anh.



Đừng kích thích vậy.



Phan Lôi kẹp chặt hai chân, giọng cũng run rẩy, “Em… em không nên thế này…”



Lúc này Lục Chung hung hăng một cách hiếm thấy, giữ chân cô không cho cô cử động.




“Đương nhiên tức rồi.”



Chuột Đồng liếm môi, theo Lục Chung đã bảy năm. Hắn rất hiểu anh, tuy

rằng dáng vẻ Lục Chung trông nho nhã yếu đuối, nhưng hễ ra tay là rất

tàn nhẫn.



Có thể nói là máu lạnh vô tình. Hắn nhớ mấy năm trước ở Mexico huyết tẩy một nhà trùm buôn thuốc phiện, ngay cả mấy đứa con nít cuối cùng hắn

nhìn còn xúc động, song Lục Chung lại không vậy.



Giơ tay chém xuống.



Anh nói, diệt cỏ phải diệt tận gốc, không để lại người nào sống sót.



Nhưng đó là đối với người ngoài, lần này, hắn là thuộc hạ phạm sai lầm, sẽ thành dạng gì đây?



Nhớ lại cơn thịnh nộ lần trước của anh rõ ràng chỉ một quyền đã đánh hắn văng ra khỏi xe, trong lòng hắn mơ hồ có bản phác thảo rồi.



“Tôi sẽ rất thảm sao?”



Lục Tư đồng tình nhìn hắn.



Cuối cùng, hình như không đành lòng nhìn kẻ là bạn của đàn ông phải chết sớm, Lục Tư nhướng mày, nhìn hắn một cái mới chậm rãi nói: “Lão đại nhà cậu là kẻ mất hết tính người. Có điều… bà chị hai mềm mại kia nói không chừng…”



Lấp lửng một câu, Lục Tư xoay người rời đi.



Chuột Đồng ở phía sau ánh mắt sáng lên, lập tức nhanh chóng biến mất.



Phan Lôi ước chừng đã ngủ một ngày mới tỉnh.



Rất thần kỳ, sau khi tỉnh lại lần nữa cô cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều.



Thân thể vẫn có cảm giác đau đớn, nhưng không rõ ràng như trước.



Hiện tại, lại cảm thấy đói bụng hơn.



Vuốt vuốt bụng, Phan Lôi từ trên giường bò dậy.



Lục Chung không ở trong phòng, sắc trời bên ngoài cũng tối sầm, anh ra ngoài làm việc ư?



Phan Lôi tính tìm chút gì ăn, dọc theo hành lang âm u, cô một đường đi xuyên qua.



Nhưng chưa được vài bước, cô lại cảm thấy chỉ số IQ không đủ dùng.



Cô có thể gọi điện mà.



Cần gì phải tự mình tìm chứ.



Trong lúc Phan Lôi cân nhắc việc quay lại gọi điện bảo quản lý đưa đồ ăn tới, căn phòng cách vách bỗng dưng ‘ầm’ một tiếng, âm thanh rất to vang lên.



Cửa được khép hờ, Phan Lôi trông thấy bóng lưng quen thuộc kia.



Hóa ra ——



Lục Chung ở chỗ này.



[1] Cụm từ này là từ của dân mạng xuất phát việc Dương Khôn trong vai trò giám khảo ở cuộc thi “The Voice of China” hễ mở miệng là nói mở 32

đại nhạc hội nên có biệt hiệu là ‘Chàng 32’, mà Lý Vũ Xuân cũng ở vai

trò giám khảo liền bảo sẽ bấm like cho anh, kết hợp giữa chàng 32 và bấm like của Lý Vũ Xuân tạo thành 32 like, có nghĩa là ‘vô cùng đáng được

khen ngợi’ (theo Baidu)