Việc Xấu Trong Nhà

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Kia là Lục Chung cho tới bây giờ Phan Lôi chưa từng gặp.



U ám, bạo lực tàn khốc… Không, thực ra nghiêm khắc mà nói, có thể gọi là tàn bạo rồi.



Người đàn ông bị anh túm trước mặt có vóc người thấp bé, một quyền vung tới, Phan Lôi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người kia phịch một tiếng ngã sấp xuống một đống bừa bộn.



Đống bừa bộn kia cho Phan Lôi biết, đó không phải quyền đầu tiên người kia gánh chịu.



Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt đều bê bết máu, tuy không thấy rõ bộ dạng, nhưng Phan Lôi cảm thấy hắn rất tội nghiệp.



Lục Chung đi tới, không chút thương xót, túm lấy hắn lại bắt đầu vung quyền.



Phan Lôi không nhìn nổi nữa, xoay người bỏ chạy.



Trong nhận thức của cô, Lục Chung của cô là một người đàn ông dịu dàng.



Tuy không nói chuyện, và nụ cười hé lộ trên gương mặt cũng rất hiếm.



Nhưng chắc chắn anh rất dịu dàng.



Còn rất xấu hổ.



Lục Chung như vậy, không phải Lục Chung của cô.



Trong nháy mắt cô xoay người, Lục Chung cũng cảm nhận được.



Buông Chuột Đồng ra, mạnh mẽ đuổi theo.



Phan Lôi chạy được vài bước, đầu óc bỗng dưng tỉnh táo ngừng lại.



Thoáng do dự, cô bèn xoay đầu chạy về.



Lần này, cô đụng phải Lục Chung.



“Hươu ngốc…” Lục Chung còn chưa hành động, Phan Lôi đã đi trước một bước tiến lên cầm tay anh.



Trên tay anh còn vết máu chưa khô, Phan Lôi thoáng sửng sờ, từ từ buông tay.



“Anh… anh có chuyện giấu em đúng không…” Thấy Lục Chung trầm mặc, Phan Lôi cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Ngay cả… anh… anh cũng gạt em?”



Cười không nổi nữa, Phan Lôi xoay người rời đi.



Lúc này đây, Lục Chung không buông cô ra, mà cầm tay cô, gắt gao nắm trong lòng bàn tay mình.



“Anh buông tay… buông tay mau!”



Hiện giờ đầu óc Phan Lôi là một mảng trống rỗng, xoang mũi tràn ngập mùi máu tanh, cô quả thực có chút không chịu nổi.



“Buông ra, Lục Chung, anh buông em ra trước đi!”



Lục Chung đâu nghe lời, trong con ngươi chợt lóe lên tia tàn nhẫn, giữa tiếng thét chói tai của Phan Lôi, anh bất đắc dĩ khiêng cô lên, sải bước đi tới căn phòng ở cách đó không xa.



Lúc này, Lục Tư cũng chạy tới, trăm tính ngàn tính lại không tính được chỉ số thông minh của Chuột Đồng thấp tới vậy, Phan Lôi là người gì chứ, là bảo bối Lục Chung nâng niu trong lòng bàn tay, kêu hắn đi cầu xin vậy mà hắn để cô thấy một mặt tàn nhẫn của Lục Chung thế kia.



Cái thế giới này, đâu phải người phụ nữ nào đều có thể chấp nhận người đàn ông của mình vừa bạo lực hung ác còn máu tanh chứ.
Tức giận?



Phan Lôi đương nhiên tức giận chứ!



Chống nạnh, Phan Lôi bĩu môi, nghiêm trang dạy dỗ: “Em đương nhiên tức giận! Chuyện gì anh cũng gạt em, em có thể không tức giận sao?”



Suy nghĩ một chút, trong đầu cô chợt xuận hiện khuôn mặt Lục Chung lúc đánh người, tay khẽ run run.



Động tác nhỏ này không thoát khỏi ánh mắt Lục Chung, một lần nữa Lục Chung kéo Phan Lôi vào lòng, dịu dàng xoa tay cô, tiếp tục viết: Em không thích thì anh không làm nữa.



Dường như, người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn lúc trước chỉ là ảo giác của cô, Phan Lôi ngẩng đầu liếc nhìn vùng trán dịu dàng của người đàn ông.



Anh đang cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt chân thành tha thiết, bị cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, trên mặt vẫn còn đỏ bừng.



Người đàn ông như vậy, làm sao Phan Lôi không yêu được.



Có thể, người đàn ông của cô có rất nhiều mặt, một số mặt hiện giờ cô vẫn chưa khám phá ra.



Nhưng không sao cả.



Cô yêu anh.



Cũng yêu mọi mặt của anh.



Dùng vũ lực cũng không tốt.



Nhưng không sao, cô còn thời gian cả đời với anh mà.



Nắm tay Lục Chung, Phan Lôi từ trên đầu gối anh đứng dậy.



“Mặc kệ thế nào, em bôi thuốc cho anh trước, được không?”



Sau khi bôi thuốc cao óng ánh đầy tay, Phan Lôi còn không quên hỏi: “Thuộc hạ của anh anh tính sao hả?”



Sợ Lục Chung sẽ viết mấy từ ‘tiếp tục đánh’, ‘giết’ chẳng hạn, Phan Lôi cướp lời nói trước: “Nếu em đã không sao, thì anh đừng đánh người nữa. Em… em không thích anh đánh người đâu.”



Lục Chung thoáng do dự, lúc này Phan Lôi bắt đầu mếu máo.



Lục Chung đành bất đắc dĩ gật đầu.



“Vậy mới ngoan chứ…” Vuốt vuốt đầu Lục Chung, Phan Lôi cười hì hì nhích lại gần, “Thơm một cái thưởng nè. Sau này không cho phép dùng vũ lực đánh người ta thế nữa…”



Người đàn ông ngây ngô được thơm đến mức ngọt lịm, mấy điều khoản nhục nước mất chủ quyền gì đều ký kết hết.



Không đánh người thì không đánh người.



Dù sao trước đây anh cũng hiếm khi đánh người.



Hơn nữa, để một người đau đớn chảy máu, cũng không cần tự mình đích thân ra tay.



Người đàn ông mỉm cười, khi cô gái đến gần bèn vươn đầu lưỡi, khẽ liếm cánh môi hồng.



“Chờ một chút… còn một vấn đề nữa.” Lục Chung vội vàng đòi hôn, nhưng bỗng chốc Phan Lôi đẩy anh ra.