Việc Xấu Trong Nhà
Chương 3 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Bị Tôn Như Ý bắt ép, cuối cùng Phan Lôi cũng không có cách nào từ chối tham gia lễ trao giải ngày thứ 6.
Nhưng vừa đến phòng ngủ, cô lại chạm mặt với một bạn cùng phòng khác tên là Chung Phỉ Phỉ
Bản thân Phan Lôi và Chu Phỉ Phỉ chẳng có gì mâu thuẫn với nhau, chỉ có Tôn Như ý vô cùng ghét Chung Phỉ Phỉ.
Tôn Như Ý không thể nhìn nổi việc Chung Phỉ Phỉ ỷ vào có chút nhan sắc, quyết tâm trèo cành cao muốn biến thành phượng hoàng.
Phan Lôi lại chẳng nghĩ nhiều, ai cũng có quyền chọn cho mình một cách sống.
Chỉ một câu thôi, Chung Phỉ Phỉ chẳng liên quan gì đến cô cả, cuộc đời cô ta ra sao, cô không có hứng thú chút nào.
Chung Phỉ Phỉ đang ngồi ở bàn trang điểm, nhìn thấy Phan Lôi và Tôn Như Ý đi vào, tự động lơ Tôn Như Ý.
“Phan Lôi, cậu về rồi à? Đúng rồi, cậu nhìn giúp mình xem, mình đánh màu son này có đẹp không?”
Phan Lôi nhìn lướt qua Chung Phỉ Phỉ, môi hồng răng trắng, thầm nghĩ, cô gái này mặc dù ham giàu nhưng thật sự rất xinh đẹp.
Làn da mịn màng, vóc dáng thon thả, lại còn rất trẻ, thật là lãng phí.
Phan Lôi giống như con cừu nhỏ hiền lành, đến giúp Chung Phỉ Phỉ chọn màu son, Tôn Như Ý không thể nhìn nổi dáng vẻ tử tế của Phan Lôi, loại người như Chung Phỉ Phỉ còn có thể dễ dàng gây khó dễ với cô, nói gì đến tên cầm thú bị câm nhà họ Lục kia.
Tôn Như Ý phát cáu, cất giọng khiêu khích.
“Nhưng cái lễ trao giải ấy, cậu trang điểm đẹp thế, lại chẳng có ai thèm nhìn…Lúc đó có nhiều ngôi sao vậy, ai còn chú ý đến cậu nữa?”
Chung Phỉ Phỉ từ trước đến nay bị Tôn Như Ý đã xoáy quen rồi, cũng không tức giận, tiếp tục ngồi chuốt mi.
“Cậu thì biết cái gì, lễ trao giải lần này, nghe nói đổng sự trưởng Tập đoàn văn hóa Lục thị cũng đích thân đến đấy. Mình nghe nói Lục tổng còn trẻ lại nhiều tiền, lọt vào mắt anh ta thì không nghi ngờ gì nữa, đó là con đường ngắn nhất đi đến thành công, dịp tốt thế sao mình bỏ lỡ được?”
“Dựa vào dáng vẻ của cậu à…Sao cậu không soi mặt vào nước tiểu tự nhìn xem…” Tôn Như Ý dội gáo nước lạnh.
“Mình soi rồi, quốc sắc thiên hương…Sao, Tôn Như Ý, không phục thì chiến đi!”
Thấy hai người lại chuẩn bị đứng dậy lao vào nhau, Phan Lôi vội vàng kéo Tôn Như Ý ra.
Vì để an ủi Tôn Như Ý, Phan Lôi đành phải chịu thiệt.
“Được rồi được rồi, cậu không nên ầm ĩ với cô ta như vậy…Mình đồng ý với cậu…Tối thứ sáu mình sẽ đến…Mình nhất định sẽ đi mà…”
Không hiểu nổi hai người này định thế nào đây, bốn năm rồi vẫn như lần đầu, cứ gặp nhau là ỏm tỏi.
Hơn nữa, cả hai chẳng ai bảo ai đều xung phong chuyển ra ngoài ở.
Phan Lôi mừng ra mặt vì phòng của cô vốn đã ít nay lại càng ít người, nếu không thì không biết bây giờ sẽ ra sao nữa.
Điều cô không ngờ tới là hình như Lục Chung biết cô nói dối, sau khi đăm chiêu nhìn cô, anh trực tiếp đưa tay ra, đè lên bụng nhỏ cô.
Mặt Phan Lôi đã đỏ đến mức hơi rỉ máu.
Họ kết hôn được nửa năm, hôm nay cô mới biết, cô và chồng mình rất ít khi trao đổi với nhau.
“Anh…Anh làm gì thế…”
Phan Lôi đẩy mạnh tay anh ra. Mặc dù trong bóng tối họ đã vô số lần tiếp xúc thân thể đối phương, nhưng trừ lúc ở trên giường gần gũi vậy, thì đây là lần đầu tiên.
Bị Phan Lôi đẩy tay ra, Lục Chung cũng không tức giận, anh dừng một chút, đột nhiên dang tay ôm Phan Lôi.
Phan Lôi không phản ứng kịp, được Lục Chung bế lên.
“Anh… anh rốt cuộc muốn làm gì thế…”
Lục Chung nhướng mày, một cánh tay đỡ lấy mông cô, cánh tay còn lại gần như buông cô ra. Phan Lôi sợ bị ngã xuống đất, lập tức quấn lấy hông Lục Chung như gấu túi.
Cô không thấy biểu cảm của Lục Chung, chỉ cảm thấy lồng ngực người đàn ông này khẽ chấn động.
Một lúc lâu sau, bỗng dưng cô mới phát hiện.
Lục Chung cười.
Cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ có nét mặt lạnh lùng, không nói câu nào, cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô, rõ ràng đang khẽ cười.
Âm thanh rất nhỏ, như bươm bướm vỗ cánh, như làn gió dịu nhẹ lướt qua mặt cô.
Song, Phan Lôi vẫn nghe được.
Không hiểu vì sao cô cảm thấy mình đã hiểu Lục Chung một chút.
Ví dụ như, khi nào anh vui, khi nào anh cười.
Như giây phút này đây, lúc cô ôm anh thật chặt, anh có vẻ rất vui.
Không diễn tả nổi.
Phan Lôi giữ chặt cổ tay người đàn ông đang ôm mình.
Chẳng liên quan đến tình yêu.
Cô chỉ thương xót anh thôi.
Một người thất bại. Như cô.