Việc Xấu Trong Nhà

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:16 19/04/20


Phan Lôi không ngờ Lục Chung thật sự đưa cô đi ăn gì đó.



Giờ là tháng năm, buổi tối trời khá mát mẻ.



Phan Lôi khập khiễng theo sau Lục Chung.



Dường như dáng vẻ dịu dàng quan tâm cô lúc nãy đều là giả, hai người cứ một người đi trước, một người lò cò phía sau, dù chân cô bị thương, Lục Chung cũng không thèm quay lại dìu cô một lát.



Phan Lôi thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này chẳng biết ga lăng là gì sao? Gặp cảnh này, đáng ra phải đến đỡ cô một chút chứ?



Không hiểu nổi. Cô thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông này!



Thấy cô mãi vẫn chưa tới, cuối cùng Lục Chung đứng lại xoay đầu nhìn cô.



Ánh mắt thâm trầm, dường như có chút không vui.



Phan Lôi cảm thấy người không vui phải là cô mới đúng. Cô bĩu môi, trong đầu có hàng ngàn câu oán trách, song rốt cuộc vẫn thốt ra một câu yếu ớt.



“Anh đi nhanh quá…Em theo không kịp…”



Lục Chung vẫn không nhúc nhích, sau khi hờ hững nhìn cô một cái mới xoay người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lần này tốc độ của anh hình như chậm lại không ít.



Đây cũng coi như một niềm an ủi nho nhỏ với Phan Lôi.



Ít ra người này vẫn còn nghe được tiếng người.



Tốc độ của Phan Lôi vẫn rất chậm, chậm đến mức Lục Chung gần như mất hết kiên nhẫn.



Anh bước nhanh đến trước mặt Phan Lôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, bỗng nhiên anh cúi thấp người, khiêng Phan Lôi lên.



Đúng vậy, nâng mông cô, vác lên vai như khiêng một bao cát.



Phan Lôi thoáng giật mình, hơn nữa cũng không quen, cuống quýt đấm bả vai Lục Chung cho đến khi đối phương không nhịn được mới vỗ mông cô một cái.



Vỗ một cái hình như vẫn chưa đủ, anh vỗ thêm mấy cái nữa, sau đó mới tiện tay sờ mông cô.



Phan Lôi cắn môi, nằm sấp trên bờ vai rộng vững chắc của Lục Chung yên lặng nghĩ, ông chồng này của cô, bề ngoài là mặt than, nhưng bên trong chẳng khác nào một tên lưu manh đấy.



Tất cả mọi người đều ở dưới lầu tham gia lễ trao giải, chẳng ai chú ý tới Phan Lôi đang bị Lục Chung tùy tiện vác trên vai.



Phan Lôi tự an ủi mình thế này dù sao cũng ít mất sức hơn nhảy tới nhảy lui như chuột túi, nên lười giày vò với Lục Chung.



Cô chỉ không ngờ, Lục Chung đi được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại.



Phan Lôi nghiêng đầu, hỏi “Sao thế?”



Chung Phỉ Phỉ đang đứng ở cuối hành lang, trông thấy một người đàn ông cao lớn đang đi tới, trên vai còn vác một cô gái.


Phan Lôi tò mò từ lâu rồi, sao người đàn ông này lại kiên nhẫn với chuyện đó tới vậy?



Có dục vọng với cô ư, đánh chết Phan Lôi cũng không tin.



Trong quá trình, anh vẫn tỉnh táo, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia xưa nay chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ đắm chìm trong tình yêu.



Đến nỗi anh vẫn chưa tưng hôn cô.



Có lẽ phải có lý do nào khác khiến anh nhất định phải thực hiện nghĩa vụ làm chồng này chăng?



Phan Lôi đoán không ra.



Càng khiến cô đoán không ra là, đêm nay chân cô bị thương, Lục Chung sẽ không tới ‘làm bậy’ nữa nhỉ?



Nhưng Phan Lôi thất vọng rồi.



Buổi tối, đúng 10 giờ, anh vẫn vào.



Đêm nay Phan Lôi không nhẫn nhịn chịu đựng như trước, ngày trước cô cảm thấy cả đời như vậy cũng chẳng sao.



Nhưng hôm nay có lẽ vì lời khuyên của Tôn Như Ý, nên cô không muốn tiếp tục thế nữa.



Phan Lôi lắc đầu, cuống quýt rúc vào trong chăn.



“E không được mờ… Hôm nay em bị thương.”



“…”



Rất tốt, Lục Chung đã cởi áo choàng tắm.



Lục Chung có thân hình đẹp.



Cơ bụng tám múi hoàn mỹ, vóc người trên rộng dưới hẹp hoàn mỹ như vận động viên, sau khi cởi áo choàng tắm ra, nhìn cứ như thiên thần.



Thậm chí Phan Lôi còn trông thấy cây nấm to đang mơ hồ ngóc đầu dậy giữa đám cỏ đen um tùm.



“Chân… chân em đau…” Phan Lôi còn muốn tung chiêu đáng thương.



Lục Chung đã bò lên giường, ném vật bảo vệ cuối cùng trên người cô ra, kéo chân cô từ từ trượt tới giữa hai chân anh.



“Em…em thật sự rất đau…” Phan Lôi nước mắt giàn giụa, cầu thương xót cầu đồng cảm.



Lục Chung ngừng lại, do dự một lát rồi thả chân cô ra, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.



Lần đầu tiên Phan Lôi thấy Lục Chung cười như thế, nụ cười của người đàn ông này luôn luôn mê người, đuôi mắt cong cong, anh tuấn không gì sánh nổi. Không hiểu sao mặt Phan Lôi ửng hồng, toàn thân cũng hơi ngứa ngáy, tim đập thình thịch thình thịch không ngừng.



Nhưng cảnh tượng đẹp đẽ vĩnh viễn chỉ là ảo giác. Một giây sau, người đàn ông kia liền dùng sức dang chân cô ra, sờ lên cánh hoa nhỏ của cô, đột nhiên đưa ngón tay vào trong thăm dò.