Việc Xấu Trong Nhà

Chương 35 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Sự thực chứng minh, bé ngoan không thể làm chuyện xấu.



Cho dù là chuyện hôn trộm người ta ngọt ngào thế.



Phan Lôi đỏ mặt, môi còn chưa chạm vào Lục Chung, người đàn ông vốn nhắm mắt bỗng chốc mở mắt.



Anh không nhúc nhích nhìn đôi môi cô, trong mắt còn mang theo tia hoang mang đơn thuần.



Dường như đang hỏi, em đây đang làm gì vậy.



Phan Lôi cảm thấy mất mặt gần chết.



Càng có cảm giác uể oải hơn, sao cô có thể ngu ngốc thế.



Vô lực, ủ rũ, đang chuẩn bị ngẩng đầu, lại bị Lục Chung giữ lại, hung hăng ấn xuống một cái.



“Hươu ngốc…” Giữa tiếng thét kinh hoàng, người đàn ông ngẩng đầu lên, nụ hôn nhẹ mang theo mùi thuốc lá rơi trên đôi môi Phan Lôi.



Từ hôm nay trở đi, Phan Lôi bắt đầu thích mùi thuốc lá nhàn nhạt này.



Dựa theo Lục Chung ngày thường, Phan Lôi biết nụ hôn nảy chỉ nhẹ nhàng lướt qua. Cô híp mắt, thỏa mãn liếm môi, nhưng cô còn chưa dời người đi lại bị Lục Chung bắt trở về lần nữa, ôm chầm lấy liều mạng hôn.



Lần này, Lục Chung mạnh mẽ hơn.



Cạy hàm răng cô ra, thâm nhập vào trong khoang miệng.



Phan Lôi sửng sốt, kiểu mút đầy sắc tình này cô còn chưa hôn ở trên giường với Lục Chung.



Nhịn không được mặt đỏ tận mang tai, toàn thân run rẩy, tay chân cũng không biết để vào đâu.



Lúc này, Lục Chung đã ngồi dậy, ôm cả người mềm nhũn của Phan Lôi vào lòng, vỗ về chơi đùa mái tóc dài của cô, dịu dàng triền miên, hệt như đang đùa với một con mèo đáng yêu vậy.



Vuốt mái tóc mượt mà, khi cô đang khép hờ đôi mắt, cả người hoàn toàn đắm chìm, Lục Chung lại tiếp tục hôn.



Phan Lôi chẳng biết mình bị hôn bao lâu.



Lâu đến mức sắc trời bên ngoài hơi tối sầm, môi cô cũng dần dần tê dại.



Khi cô có chút tỉnh táo, Lục Chung đang luồn vào quần lót cô.



Phan Lôi dang chân ngồi trên người Lục Chung, cô có thể cảm nhận được chỗ sưng trướng của người đàn ông. Trên thực tế, cô bị anh hôn lâu thế kia, cả người sớm đã nóng hừng hực rồi.



Lục Chung không phụ kỳ vọng cởi quần nhỏ của cô, đưa ngón tay tới địa phương ướt át nhẹ nhàng véo một cái, sau đó mỉm cười hài lòng.



Phan Lôi không chịu nổi Lục Chung cười như vậy, cực kỳ cám dỗ đó, che mắt anh, lầm bầm, “Anh… không cho phép anh cười.”



Quả nhiên Lục Chung không cười nữa.



Anh vẫn rất nghe lời.



Bé ngoan hẳn phải được thưởng kẹo.


Lục Tự không thích Lục Chung, nhưng mấy năm qua anh luôn ở nước ngoài, mà Lục Thanh Dương cũng chẳng quan tâm tới anh, giống như không có đứa con trai như anh.



Điều này khiến Lục Tự vui mừng không ngớt.



Nhưng Lục Vĩnh…



Lục Vĩnh chỉ là đứa con ghẻ Lục Thanh Dương đem từ dưới quê lên, một thằng quê mùa, lại có tư cách ngang hàng với hắn.



Một thời gian rất lâu, Lục Vĩnh thậm chí còn trên hắn một bậc.



Lục Tự ghét Lục Vĩnh.



Cực kỳ ghét.



Giờ phút này, hắn bị Lục Vĩnh nắm được đuôi, hắn gần như không thể tưởng tượng nổi, nếu chuyện này bị Lục Thanh Dương phát hiện.



Hắn sẽ như thế nào? Có lẽ sẽ đuổi cổ Chung Phỉ Phỉ, cấm Chung Phỉ Phỉ xuất hiện trước công chúng nữa, mặc dù từ đầu tới cuối cô ta chỉ là một thế thân.



Nhưng Lục Thanh Dương chắc chắn sẽ có khoảng cách với hắn.



Ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu, Lục Tự và Lục Vĩnh cãi nhau càng ngày càng kịch liệt.



Cuối cùng, hai người họ gần như dùng quả đấm để giải quyết.



Sau đó ——



Lục Tự cũng chẳng biết tại sao bản thân lại có khẩu súng, rồi nổ súng với hắn ta.



Hắn gần như làm một giấc mộng.



Đầu óc đau nhức muốn chết, chóp mũi mơ hồ ngửi được mùi hương khiến người ta ghê tởm.



Có chuyện gì đó không thích hợp, hình như từ lúc đến đây, đã không thích hợp rồi.



Mùi hương đó.



Giống như mùi vị thần chết vẫy gọi, ở bên cạnh hắn, như hình với bóng.



Lục Vĩnh đã chết.



Lục Tự chẳng biết làm sao? Chung quy hắn vẫn còn quá non, giờ khắc này, trong lòng đều mờ mịt.



Hắn còn không bằng một Chung Phỉ Phỉ, sau khi sự việc xảy ra Chung Phỉ Phỉ lập tức tỉnh táo, cho Lục Tự đang mờ mịt vài bạt tay để thức tỉnh hắn.



“Anh còn sững sờ ở đây làm gì… Còn không qua đây giúp tôi…”



Chung Phỉ Phỉ xé quần áo trên người cô ta vài cái, sau đó nắm tay Lục Vĩnh vẽ mấy vết thương lên mặt, vừa nói với Lục Tự: “Lục Tự, giờ không còn thời gian. Lát nữa nếu Lục Thanh Dương tới hỏi anh, anh cứ nói Lục Vĩnh cưỡng hiếp tôi, anh không nỡ tranh chấp với hắn, hắn bèn móc súng ra muốn giết anh… Sau đó anh ngộ sát hắn…”



Trong lòng Lục Tự mờ mịt, Chung Phỉ Phỉ nói gì thì chính là cái nấy.



Quả nhiên, lúc hai người họ chưa thu dọn xong hiện trường, Lục Thanh Dương tới.