Việc Xấu Trong Nhà

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:17 19/04/20


Lục Thanh Dương không phải không nghi ngờ lời Lục Tự nói.



Khi thấy hình ảnh ở hiện trường, một luồng máu nóng xông lên đầu Lục Thanh Dương.



Cảm giác bị phản bội dần dần chiếm lĩnh trong lòng.



Không đợi toàn bộ cảm giác đó phá kén chui ra, lại đến chuyện Lục Vĩnh chết.



Lục Vĩnh là đứa ông nhìn nó lớn lên, ông biết tính tình của nó.



Háo sắc, có chút thông minh, nhưng Lục Thanh Dương càng biết rõ, nó không phải là loại người chẳng biết chừng mực.



Mấy năm nay, Lục Vĩnh luôn có tâm tư với Phan Lôi, nhưng nó chộn rộn rất nhiều năm, nhưng vì câu nói của ông, vẫn chưa hề hành động.



Lục Thanh Dương không tin Lục Vĩnh sẽ chạm vào Chung Phỉ Phỉ.



Mặc dù hiện giờ bộ dáng của Chung Phỉ Phỉ giống như bị làm nhục, điềm đạm đáng yêu, trốn ở góc tường, quần áo xốc xếch.



Nhưng Lục Thanh Dương không tin.



Việc này khẳng định còn có ẩn tình.



Nhưng xảy ra như vậy rồi, đã mất một người thân, còn định mất thêm người thân ư?



Đóng cửa lại, Lục Thanh Dương bi thương thoáng nhìn Lục Vĩnh trên mặt đất, khóe môi giật giật, rất lâu mới phun ra được lời.



“Lục Vĩnh… cháu tôi, vì đánh nhau ẩu đả… mà bị tên lưu manh không rõ… không rõ… giết chết…”



Một câu nói, lần lượt bật thốt.



Ý của ông quá rõ ràng, chẳng qua, Lục Tự là con ông, sao ông có thể để nó ngồi tù chứ.



Đối với quyết định này của ông, tất cả mọi người phải giữ kín như bưng.



Phan Lôi vẫn trốn trong lòng Lục Chung, lúc Lục Thanh Dương nói Phan Lôi cũng không quay đầu.



Cô túm tay áo Lục Chung, không biết vì sao, sợ hãi cực kỳ.



Lục Chung chống lại con ngươi thâm trầm của Lục Thanh Dương, khẽ gật đầu.



Đồng thời, khi ôm lấy Phan Lôi đang mềm nhũn trở về, ánh mắt anh lướt qua Chung Phỉ Phỉ còn trốn ở góc tường.



Mặc kệ như thế nào, đất diễn của Chung Phỉ Phỉ đến đây kết thúc rồi.



Tuy rằng trễ hơn Lục Vĩnh một chút, nhưng cũng coi như kết thúc.



Về đến phòng, Phan Lôi vẫn còn run rẩy.



Lục Chung hâm ly sữa tươi cho cô, sau khi đút cô uống, lúc này tâm trạng cô mới chậm rãi tỉnh táo.



Chẳng qua, vẫn túm Lục Chung không cho anh đi.



“Hươu ngốc, anh nói cho em biết… Lục Vĩnh chết rồi sao?”



Lục Chung gật đầu.



Gã đó, sớm đã chết rồi. Mấy ngày nay xác sống như còn sống, phải cảm ơn nghiệp vụ của Chuột đồng.


Nếu cô thích vẽ vời thì vẽ đi.



Hơn nữa lời tỏ tình của mèo và chó xem như là ước hẹn của bọn anh, tuy

Lục Chung muốn độc hưởng phần xúc động này, nhưng thấy Phan Lôi cực kỳ

thích chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể theo cô.



Hóa ra Phan Lôi chỉ chơi cho vui, thoáng chốc lại biến thành nghề nghiệp nhất thời có chút không quen.



Lục Chung trấn an cô, có thể từ từ bước.



Dần dà, Phan Lôi cũng hiểu rõ, quá vội vàng trái lại sẽ không hiệu quả.



Còn không bằng cứ thuận theo tự nhiên đi.



Sau khi Lục Vĩnh gặp chuyện không may, Lục Chung càng rảnh rỗi.



Bình thường đi làm sớm, buổi chiều sẽ trở lại.



Phan Lôi cũng từng hỏi công ty đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần như thế Lục Chung đều lắc đầu nói không có gì.



Phan Lôi lại cảm thấy có chuyện.



Cô cho rằng Lục Vĩnh chết, Lục Tự lại gây ra chuyện lớn, theo lý thuyết

Lục Thanh Dương hẳn phải trọng dụng đứa con không phạm sai lầm này chứ.



Nhưng Lục Thanh Dương không quyết định vậy, thậm chí còn kiên định đứng về phía Lục Tự.



Vụ án của Lục Vĩnh nhanh chóng có người đứng ra gánh.



Ở trước mặt cảnh sát Lục Thanh Dương khóc thảm thiết bày tỏ nhất định

phải đưa phần tử tội phạm này ra vành móng ngực, nhưng chỉ có Phan Lôi

biết, mấy giọt nước mắt đó giả dối bao nhiêu.



Rõ ràng hung thủ ở bên cạnh, lại kêu gào đưa người khác ra công lý.



Phan Lôi muốn cười ha hả hai tiếng, nhưng thời cơ không thích hợp.



Cô lại không muốn tìm chỗ chết.



Ngoài ra, cô phát hiện, mặc dù Lục Thanh Dương không thân thiết với Lục Chung lắm, nhưng hình như cũng ghẻ lạnh Lục Tự.



Nghe nói ngày đó Lục Tự giải thích là do Lục Vĩnh muốn cưỡng hiếp Chung Phỉ Phỉ, Lục Tự hết cách mới tranh chấp với Lục Vĩnh.



Lời giải thích này, quá gượng gạo thôi.



Phan Lôi cũng chẳng tin.



Khoan nói tới Lục Thanh Dương là con cáo già.



Híp mắt, Phan Lôi quan sát sau khi cảnh sát đi người đàn ông kia nhanh chóng biến sắc, trong lòng thầm nghĩ.



Hai cha con này, cuối cùng có khoảng cách rồi.



Lại liếc nhìn gương mặt than của Lục Chung ở bên cạnh, lúc nào Hươu ngốc mới có được tình thương của cha đây.