Việc Xấu Trong Nhà
Chương 9 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Phan Lôi không ngờ Lục Chung có thể tìm tới nhanh thế.
Cô còn chưa kịp nghĩ xong lời giải thích, Lục Chung đã sải bước đến trước mặt cô.
Ngón tay thon dài mang theo vết chai khẽ nâng cằm cô lên, từ trong mắt
anh cô thấy được một tia dịu dàng và không nỡ, khi cô cho rằng anh sẽ
nhẹ nhàng vuốt gò má cô, tay Lục Chung bèn rời khỏi, anh dịu dàng vỗ vỗ
đầu cô.
Động tác tựa như tối qua khi cô bị đau bụng vậy, vỗ vỗ đầu cô trấn an.
Chỉ một động tác thế này thôi đã khiến Phan Lôi tuôn trào nước mắt như mưa.
Thực ra, cô đã quen những hành động của Lục Vĩnh rồi.
Chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, cô coi như không có chuyện gì quên nó đi.
Dù sao, ở nhà họ Lục, cô thật sự là kẻ ăn nhờ ở đậu, một thiên kim nhà họ Lục có tiếng không miếng.
Song lúc này, Lục Chung lại dịu dàng vỗ vỗ đầu cô, không tiếng động an ủi cô.
Lục Chung nắm tay cô, ra khỏi nhà vệ sinh, bước đi của anh rất nhanh, nhanh đến mức làm Phan Lôi theo không kịp.
Cô suýt nữa ngã chổng vó, cuối cùng Lục Chung cũng có phản ứng, từ từ dừng bước.
Anh dẫn cô tới phòng nghỉ, nắm cằm cô cẩn thận quan sát vết thương của cô.
Phan Lôi thấy buồn cười, một lúc sau mới nặn ra một nụ cười tươi tắn.
"Em... em không đau ạ... Chỉ... chỉ bất cẩn ngã thôi... Anh... anh cũng
biết... tế bào vận động của em... không... không phát triển mà..."
Cô luống cuống nói, cố chấp tìm một lí do.
Nước mắt Phan Lôi lại rơi.
Trên đầu lại được dịu dàng vỗ về.
Lúc cô ngẩng đầu, Lục Chung đã đẩy cô ra.
Lục Tư bước vào, cầm hộp y tế.
Lục Chung trao đổi ánh mắt với hắn, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lục Tư đi đến trước mặt cô, người đàn ông với khuôn mặt điển trai nở một nụ cười rạng rỡ.
"Chị dâu, tôi giúp chị xử lý vết thương trước đã."
Động tác của Lục Tư rất chuyên nghiệp lại dịu dàng, rất nhanh mặt Phan Lôi không đau nữa, cô thoáng lo lắng cho Lục Chung.
"Lục Chung đâu? Anh ấy đi đâu rồi?"
Lục Tư cười tủm tỉm nhìn Phan Lôi, giọng nói dịu dàng, "Yên tâm đi chị dâu, anh hai chỉ đi làm chuyện anh ấy cần phải làm thôi."
Phan Lôi nửa tin nửa ngờ, lòng dạ không cách nào yên ổn.
Đúng lúc này, bên ngoài trở nên ồn ào, Phan Lôi đứng phắt dậy.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tốt nhất anh thức thời một chút đến bệnh viện xin lỗi cho tôi!"
"Nói đi! Anh có nghe không hả! Đừng có bày dáng vẻ sống dở chết dở đó!"
Lục Thanh Dương hùng hùng hổ hổ một hồi, không nhận được bất kỳ đáp án nào, tức giận ném một câu.
“Thật đen đủi! Nhìn bộ dạng người không ra người ma không ra ma này của
anh đi! Tôi vừa thấy đã tức giận! Tôi nói anh biết! Một là anh đi xin
lỗi! Hai là tôi sẽ không có đứa con trai như anh!"
Lục Thanh Dương nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Phan Lôi luôn đứng trên lầu nhìn Lục Chung.
Từ đầu tới cuối, anh đều không có biểu cảm gì.
Căn bản giống như không ở thế giới này. Mặc kệ Lục Thanh Dương nói gì, mắng gì, vốn không thể kích động anh chút nào.
Chẳng qua, đợi đến lúc Lục Thanh Dương đi không bao lâu, Phan Lôi rõ ràng trông thấy sắc mặt Lục Chung cực kì bi thương.
Thì ra anh không phải không nghe thấy.
Cũng không phải anh cố tình xem nhẹ.
Thật ra anh rất đau khổ.
Bị cha ruột vì một người ngoài quở trách, anh hẳn rất đau lòng, hẳn rất tuyệt vọng.
Cũng may, Lục Chung không suy sụp bao lâu.
Trải qua việc này, Phan Lôi không thể ngủ được nữa.
Cô chính là thiếu nữ đầu heo trong gương, dừng một chút, Phan Lôi đội
món quà giáng sinh năm ngoái Tôn Như Ý tặng cô, một cái mũ bảo hiểm che
cái đầu heo của cô, đi xuống lầu.
Cô sôi nổi đi tới trước mặt Lục Chung, cô tưởng nét mặt anh sẽ thả lỏng một chút.
Nhưng, điều thất vọng là, cô không nhìn thấy tia đau buồn nào ẩn giấu
trên khuôn mặt Lục Chung, lúc nhìn cô, vẫn là dáng vẻ hờ hững.
"Cái kia... Anh đừng tức giận... Hihi... Anh nhìn em nè... cái… cái mũ của em thế nào?"
Cô vỗ vỗ cái mũ che đầu heo của mình, cười nịnh nọt với anh.
Trên mặt Lục Chung vẫn không có biểu hiện gì, anh nhìn cô một hồi, từ từ đứng dậy, cầm lấy cái mũ của cô.
"Có... có phải rất xấu hay không?" Khuôn mặt như đầu heo của cô phơi bày dưới ánh mặt trời, Phan Lôi khẩn trương xốc vạt áo lên.
Lục Chung trầm mặc, ánh mắt thoáng rối rắm, giống như không biết có nên nói thật với cô không.
Phan Lôi suy sụp.
Cô tự đâm mình một đao, còn không trị khỏi tác dụng phụ khác.
Cô cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Vì sự ngu ngốc và bất lực của mình. Song, sau một lúc im lặng, đột nhiên Lục Chung đi tới, nắm tay cô.