Việc Xấu Trong Nhà
Chương 8 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Sợ Lục Chung đợi lâu, Phan Lôi chỉ thay một bộ đồ thể thao đơn giản rồi vội vàng chạy xuống.
Có thể nói, Phan Lôi từng được rất nhiều người đợi, trong đó cũng có không ít đàn ông.
Phần lớn đàn ông đợi người, đặc biệt là đợi hơi lâu chút sẽ bắt đầu sốt
ruột không yên, chân bắt đầu đi qua đi lại, ánh mắt cũng tương đối mất
tự nhiên xen lẫn nôn nóng, thế đứng cũng lộ ra vài phần âu lo.
Không giống Lục Chung.
Xa xa, anh đang đứng ngay cửa lớn, không lười nhác nhãn rỗi như người
bình thường, cả người cứ như một gốc tùng, hai tay rủ xuống tự nhiên,
năm ngón tay dán vào li quần, nói anh đang đợi ai đó, chi bằng nói anh
đang đứng tư thế quân đội thì đúng hơn.
Lục Chung như vậy khiến trong lòng Phan Lôi thoáng chút hiếu kỳ.
Rốt cuộc anh đã trải qua những chuyện gì mới trở nên kỳ quái thế.
Hay phải nói là, lập dị?
Cảm giác được cô tới gần, người đàn ông xoay đầu lại, sau khi nhìn cô một cái, bèn trực tiếp mở cửa xe.
Phan Lôi chạy chậm đến gần người đàn ông, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi anh: “Chúng ta đi đâu chơi vậy?”
Lục Chung liếc cô, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt sáng quắc.
Trong lòng Phan Lôi không hiểu sao hoảng hốt, vấn đề muỗn hỏi cũng bị nghẹn nơi cổ họng, làm sao cũng không phun ra được.
Đáp án được hé mở.
Lục Chung đưa cô đến một câu lạc bộ tư nhân.
Là một trạch nữ thâm niên, Phan Lôi không có hứng thú với mấy trò vận động.
Nếu sớm biết Lục Chung đến đánh tennis, Phan Lôi thà ở nhà ngủ nướng bắn trứng.
Lục Chung cầm vợt tennis rồi, xay đầu lại hình như mới phát hiện được sự tồn tại của cô, gõ vào di động mấy chữ.
“Em biết đánh không?”
Phan Lôi thật thà lắc đầu.
Đã nói cô là trạch nữ lâu năm, làm sao cô có hứng thú với bất cứ hoạt động vận động nào chứ.
Ý Lục Chung là muốn dạy cô.
Nhưng tế bào vận động của Phan Lôi thật sự không phát triển.
Lục Chung kiên nhẫn dạy một giờ, Phan Lôi chỉ biết đập banh.
Hơn nữa, còn nhức eo đau lưng.
Dần dần cô có chút mất kiên nhẫn.
Lục Chung cũng không ép, đưa nước cho cô uống một ngụm, dắt… vợt của cô ra ngoài sân nghỉ ngơi.
Cự ly hai người rất gần, Lục Vĩnh bị đánh chính diện.
Phan Lôi thấy thế, xoay người bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị Lục Vĩnh chộp được mái tóc dài, giáng một bạt tai to trở lại.
Đầu óc Phan Lôi choáng váng, mùi máu tươi lan tràn trong miệng.
Cô ngồi sập xuống đất, cảm giác được Lục Vĩnh đang cười dữ tợn đi tới chỗ cô.
“Con điếm thối tha! Dám đánh tao! Không muốn sống rồi!”
Nói xong, “Bốp” “Bốp”, ném mấy cái tát về phía Phan Lôi.
Phan Lôi ngây người trong toilet rất lâu. Mắt cô sưng vù, vừa nhìn liền biết đã khóc lâu lắm.
Dấu tay trên mặt rõ ràng vậy, khóe miệng còn trầy da, cô lại không mang theo hộp trang điểm, chắc chắn không giấu được.
Cô không biết nên ra ngoài thế nào.
Thực tế, người bình thường gặp phải tình huống kiểu này, đều nhanh chóng than thở với người thân của mình.
Nhưng, cô không có.
Giống như trước kia, cô chỉ biết trốn.
Vả lại, trước kia Lục Vĩnh cũng không trắng trợn tới vậy, chào hỏi mặt cô.
Phan Lôi không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi điện thoại reo lên.
“Alo…”
Cô nhìn số điện thoại gọi đến, cũng không muốn che giấu tiếng khóc.
Nhưng người đầu dây bên kia lại hoảng sợ la lên một tiếng, hiển nhiên
không phải nói với cô: “Lão đại, hình như chị dâu đang khóc.”
Phan Lôi nhận ra giọng Lục Tư, lập tức nín bặt.
“Tôi… tôi không sao… tôi hơi mệt, về… về trước rồi.”
Phan Lôi còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Rất nhanh, một tin nhắn được gửi tới.
Là Lục Chung.
“Em đang ở đâu?”
Ngón tay Phan Lôi đều run rẩy, đè màn hình làm sao cũng không gõ được.
Ngay khi cô đang do dự, ôm mặt mờ mịt không biết làm sao, cửa phòng vệ
sinh bị mở ra. Lục Chung xuất hiện trước mặt cô với vẻ mặt lạnh lẽo,
theo sau anh còn có Lục Tư đang cười hì hì, chẳng qua lúc nhìn lại mặt
cô, vẻ mặt tươi cười của Lục Tư cũng trầm hẳn.