Việc Xấu Trong Nhà
Chương 7 :
Ngày đăng: 14:16 19/04/20
Thật ra đây là nụ hôn đầu của Phan Lôi. Năm 18 tuổi, cô từng nghĩ sẽ trao nụ hôn đầu của mình cho người đàn ông cô yêu thầm.
Ví dụ như Lục Tự.
Sau lễ tốt nghiệp của Lục Tự, cô vẫn luôn ngồi trước cửa sổ đợi hắn về nhà.
Hôm đó, Lục Tự uống say mèm, đi đường chân nam đá chân xiêu.
Cô cứ tưởng cô đã tìm được một cơ hội tốt nhất.
Nhưng, lúc kích động chạy ra cửa, Lục Tự lại đang tay trong tay với một cô gái khác.
Lâu thế rồi, Phan Lôi đã quên mất tên người con gái năm ấy Lục Tự nắm tay.
Dáng vẻ cũng theo thời gian chầm chậm thôi đưa trở nên mơ hồ thậm chí biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ có cảm giác chua xót lúc đó, vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô.
Đến bây giờ vẫn không quên được.
Tưởng đã có được.
Cuối cùng lại mất đi.
Từ đó về sau, Phan Lôi không hi vọng quá xa vời nữa.
Có những thứ vốn không thuộc về cô.
Cô tưởng nụ hôn đầu sẽ rất ngọt ngào.
Cô từng nghe nói, nụ hôn của người trong lúc yêu say đắm sẽ có hương vị ngòn ngọt.
Nụ hôn của Lục Chung hơi lạnh, hơi man mát, lúc hôn còn hơi ngưa ngứa.
Hương vị, không ngọt chút nào.
Cô nếm được mùi hồ đào cô ăn trước đó trên môi anh.
Ừ, là vị bơ.
Thành thật mà nói, đây không phải là một nụ hôn.
Lục Chung hiển nhiên cũng ngây người, trợn mắt nhìn Phan Lôi rất lâu vẫn không có phản ứng gì.
Sứng sờ quá mức, môi anh cũng không rời đi, vẫn dán chặt môi cô.
Phan Lôi cũng không dời, khác với Lục Chung, cô không bị dọa, mà vô cùng hiếu kỳ, hóa ra nụ hôn đầu đã mất như vậy.
Hóa ra, nụ hôn đầu sẽ có hương vị như thế.
Sau thời gian dài đằng dẳng, bờ môi dán vào nhau cuối cùng cũng tách ra.
Sau khi tách ra, hai người đều hơi ngượng ngùng.
Lúc này bộ phim đã nổi nhạc phim nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với nội dung tàn khốc trước đó.
Phan Lôi cũng không có hứng xem phim nữa, từ trên ghế sopha đứng dậy, về phòng mình.
Đến nỗi mặc kệ Lục Chung ở đằng sau có nét mặt gì, vì mặt cô rất đỏ, còn rất xấu hổ.
Cô tuyệt đối không muốn quay đầu lại.
Trở về phòng, Phan Lôi mới phát hiện tim mình đập rất nhanh.
Sau khi thông suốt, Phan Lôi thức dậy vô cùng sảng khoái.
7h30 sáng, Lục Chung vẫn còn ở đây.
Phan Lôi nghĩ chỉ còn nửa tiếng nữa, bèn vội vàng cầm bánh mỳ bắt đầu nhét vào miệng.
Nhưng một bàn tay đã bắt lấy tay cô.
Lục Chung bĩu môi nhìn về phía bức tường.
“Ơ? Sao thế?” Phan Lôi thoáng nhìn trên tường, chẳng qua chỉ là đồng hồ thôi mà.
Bây giờ đã 7h35.
Thời gian của cô càng ngày càng ít đi.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bà quản gia cười cười đi tới.
“Thưa cô, đại thiếu gia muốn cho cô biết, hôm nay là chủ nhật, cô không cần đi học, có thể từ từ ăn.”
“…”
Không hiểu sao, Phan Lôi lại cảm thấy mình đang làm một chuyện ngu xuẩn quá trời.
Hiếm khi có được ngày chủ nhật nhàn nhã.
Theo chương trình cũ, Lục Chung vẫn ra ngoài bất chấp gió mưa.
Cô sẽ ngồi nhà xem phim, vận động một chút, cứ thế trải qua ngày cuối tuần buồn tẻ.
Nhưng ăn sáng xong, hình như Lục Chung cũng không có ý định rời đi.
Phan Lôi cắn miếng bánh mỳ, nhìn anh từ trên lầu đi xuống, hơi kinh ngạc.
Khác với đồ tây giày da trước kia, hôm nay Lục Chung mặc một bộ quần áo thể thao màu xám đơn giản.
Thậm chí nhìn Lục Chung rất đẹp, mơ hồ còn mang theo khuôn mặt trai bao
đang thịnh hành đương thời, lúc này ăn mặc thể thao trẻ trung vậy, mắt
Phan Lôi không hiểu sao cứ lóe lên.
“Anh định đi đâu à?”
Không đợi não Phan Lôi kịp phản ứng, miệng cô đã đi trước một bước hỏi thành lời rồi.
Đây là lần đầu tiên Phan Lôi hỏi hành tung của Lục Chung.
Trước kia cô đều mặc kệ không thèm hỏi, Lục Chung cũng chưa bao giờ thông báo cho cô biết.
Lúc này, Phan Lôi tưởng sẽ có một trận im ắng vắng lặng đáp lại cô.
Nhưng Lục Chung xoay đầu, lấy di động ra gõ cho cô một chữ.
“Chơi.”
Phan Lôi nuốt miếng bánh mỳ, chớp chớp mắt, dù gì ở nhà một mình cũng
rất nhàm chán, vất vả lắm quan hệ với Lục Chung mới tốt lên chút. “Em
cũng đi.” Uống một hớp sữa tươi, Phan Lôi kéo Lục Chung, “Anh chờ em
chút… em đi thay quần áo…
[1] Tam quan gồm: Nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan.