Viễn Khê

Chương 10 :

Ngày đăng: 06:32 19/04/20


edit: Lenivy



beta: hoa nguyen



_____



Ba năm trước đây, Triển Tô Phàm chỉ bằng một cú điện thoại bị huynh trưởng hắn tống đến Kenya đi khai thác mỏ (_ _|||), hắn ngay cả một chút dũng khí kháng nghị cũng không có nên liền trực tiếp bị đóng gói ném thẳng lên phi cơ sang Châu Phi, từ đó tới nay cũng chưa được trở về. Trước khi đi, anh hắn đã giao cho hắn nhiệm vụ phải nắm được độc quyền ít nhất ba nơi khai thác kim loại và mỏ quặng ở Kenya.. Việc này đối với Triển Tô Phàm mà nói thì thực sự khó hơn lên trời, đây rõ ràng là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, trong lòng cũng biết việc này là sự trừng phạt của anh hắn.



Hiện giờ, anh hắn đang nắm giữ toàn bộ quyền hành ở Triển gia, nên Triển Tô Phàm chỉ có thể rưng rưng từ biệt ba mẹ cùng mối tình cuồng nhiệt với bạn gái để đi Kenya mà thôi…



Ba năm qua đi, muốn đạt được nhiệm vụ mà anh hắn giao cho thì Triển Tô Phàm còn cách rất xa cái đích kia, nhưng hắn đã nắm chắc được quyền khai thác kim loại và mỏ quặng ở một vùng và nửa vùng khác. Tài nguyên khoáng sản ở Kenya rất đa dạng và phong phú, mỏ quặng, kim loại thì có mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ đồng..v..v… Qua ba năm, hắn cũng trưởng thành lên nhiều. Ít ra thì hiện tại dù gặp một viên đạn bay qua đỉnh đầu, hắn cũng có thể bình tĩnh tiếp tục tán gẫu vui vẻ với vệ sĩ, sẽ không như lần đầu tiên sợ tới mức tè ra quần…



Người bạn gái năm đó đã sớm đi lấy chồng, Triển Tô Phàm do thất tình, trái tim đã bị đả kích nghiêm trọng nên hiện giờ hắn một lòng dốc sức vào sự nghiệp. Đối với sai lầm hắn đã từng gây ra, trong vài năm này, hắn luôn khắc sâu tự kiểm điểm bản thân, luôn sống trong sự hối hận khôn cùng. Có điều vì bị huynh trưởng tống đến Kenya này, bận rộn tới mức thời gian đi nhà xí cũng bị bỏ qua nên tần số hắn bị sự hối hận tra tấn cũng hơi ít (_ _|||).



Nếu giờ cho hắn được lựa chọn, thì hắn tình nguyện ở lại Kenya hỗn loạn tiếp tục khai thác mỏ, chứ sẽ không bao giờ muốn về nước để đối mặt với huynh trưởng, ‘hứng chịu’ những roi đòn của lương tâm…. Hơn nữa tuy Kenya cũng có chút hỗn loạn nhưng nơi đây thực mỹ lệ, là một địa phương mê người, tất nhiên nếu nữ nhân trắng một chút nữa thì càng mê hồn hơn….



Sáng sớm nay nhận được điện thoại của Ngụy Hải Trung thật sự làm cho Triển Tô Phàm kinh hãi. Từ sau vụ việc phát sinh mười hai năm trước, Ngụy Hải Trung trừ phi được lão gia hoặc anh hắn yêu cầu, chứ nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động gọi điện cho hắn. Đương nhiên, hắn không dám có chút oán giận vì đây cũng đều là hắn tự chuốc lấy….



Trước mắt Ngụy Hải Trung vẫn chủ yếu phụ trách các việc lớn bé ở Kiều gia, đôi khi nếu Triển Tô Nam cần cũng sẽ hỗ trợ công việc ở Triển gia. Hai nhà Kiều Triển đến nay trên một số khía cạnh thì sớm đã tuy hai nhưng lại là một rồi.



Mặc dù rất kinh ngạc nhưng Triển Tô Phàm vẫn khách khí hỏi “Anh Hải Trung, có phải anh em lại có sắp xếp gì mới không?” Ông già nhà hắn gần hai năm nay sớm đã mặc kệ sự đời cho nên chắc là anh hắn có việc bàn giao cho hắn.



Ở Kenya lúc này là gần 5 giờ, sau khi nhận được điện thoại của Triển Tô Nam xong, Ngụy Hải Trung không yên lòng cùng bạn gái đi dạo phố, dùng cơm, cố đợi đến lúc bên Kenya 8 giờ sáng thì hắn lập tức gọi điện ngay cho Triển Tô Phàm.



“Anh cậu không có phân phó gì cả, cậu ở bên kia sao rồi? Bá mẫu hôm nay lại tiếp tục nhờ tôi khuyên Tô Nam gọi cậu về.”



“A, rất tốt, mẹ em vẫn cứ coi em là trẻ con…. Anh đừng nghe mẹ em nói, sự nghiệp của em bên này coi như cũng rất phát triển, em cũng không nỡ bỏ dở nửa chừng.”
Kiều Thiệu Bắc buông tay, rút một điếu thuốc từ trong bao. Giống Triển Tô Nam, hắn cũng nghiện thuốc lá rất nặng. Hút mấy hơi thuốc, Kiều Thiệu Bắc bình tĩnh trong chốc lát, nói “Trước mắt chúng ta tìm kiếm đều phải lén lút, như vậy quá chậm. Tô Nam, cậu thấy sao?”



Triển Tô Nam gẩy tàn thuốc, nói “Tối nay, tôi về nhà cùng ông già ngả bài, mặc kệ ông ấy có chấp nhận hay không thì chuyện này ông ấy cũng không có quyền nhúng tay vào.”



Trong mắt Kiều Thiệu Bắc cũng có ý tứ giống vậy, hắn nói với Ngụy Hải Trung “Anh Hải Trung, sau tối nay nhờ anh chặt chẽ lưu ý động thái người bên phía ba em, nếu bọn họ vẫn cố tình muốn xen vào, em cũng chỉ còn cách đưa bọn họ sang Thụy Sĩ dưỡng lão.”



“Anh hiểu———.”



Cũng không muốn nhìn mấy người họ và hai vị lão gia lại cãi nhau kịch liệt, Ngụy Hải Trung lạc quan nói “Các cậu đều đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã là người trưởng thành, lão gia dù có phản đối cũng không can thiệp quá nhiều đâu, bọn họ tuổi tuy đã lớn, nhưng không đến nỗi hồ đồ.”



“Dính đến vấn đề hôn nhân với con nối dõi, lão nhân chưa bao giờ dùng lý trí để nói chuyện cả.” Ngẫm lại mẫu thân cũng chưa từng từ bỏ việc sắp xếp hôn nhân cho hắn là trong mắt Kiều Thiệu Bắc lại không còn một chút ý cười nào, nhếch mép.



“Có một số việc bọn họ phải thừa nhận, em và Thiệu Bắc đã không còn 20 tuổi nữa rồi, không phải là mấy tên tiểu tử non nớt không có sức mạnh nữa” Triển Tô Nam mặt không chút thay đổi nói “Em giờ sẽ về nhà.”



“Em cũng đi đây.”



Kiều Thiệu Bắc cũng không còn lòng dạ nào làm việc———-.



“Tô Nam, tôi và cậu cùng nhau đi.”



Ngụy Hải Trung đứng dậy nói. Tuy rằng Triển Tô Nam tính tình hiện tại thu liễm (bớt phóng túng, nông nổi) rất nhiều, hơn nữa vài năm này hắn cơ hồ không có nhìn thấy Triển Tô Nam phát giận, nhưng Ngụy Hải Trung vẫn là không yên lòng. Riêng về vấn đề của Cố Khê, cái gì cũng đều có khả năng phát sinh.



Một lát sau, từ bãi đậu xe trong tập đoàn của Kiều Thiệu Bắc có hai xe ô tô phóng ra, vẫn giống như 12 năm trước, tương tự đêm đó, Ngụy Hải Trung cùng Triển Tô Nam về Triển gia, Kiều Thiệu Bắc một mình về Kiều gia. Một chút tin tức về Cố Khê đem lại cho bọn họ hy vọng, cũng càng khiến bọn họ kiên định quyết tâm tiếp tục tìm kiếm. Mười hai năm trước, bọn họ vô lực bảo hộ Cố Khê; mười hai năm sau, bọn họ cũng có đủ năng lực vì Cố Khê che gió che mưa. Mà muốn làm được tất cả điều này thì điều kiện tiên quyết là bọn hắn phải tìm được người nọ, hơn nữa phải được người nọ tha thứ.



Thở hắt một hơi, Kiều Thiệu Bắc nhấn mạnh ga, hứng chịu từng trận gió lạnh tạt vào mặt. Tiểu Hà, cậu biết rõ tôi cùng Tô Nam luôn luôn tìm kiếm cậu không? Chắc là không biết, chứ không sao lại lại cố ý tìm không thấy……