Viễn Khê

Chương 11 :

Ngày đăng: 06:32 19/04/20


edit: Lenivy



beta: hoa nguyen



_____



Reng reng reng——–



Đồng hồ báo thức vang lên, thời gian điểm đúng sáu rưỡi. Một hài tử nhanh nhẹn với tay tắt chuông đồng hồ, rồi chui ra khỏi ổ chăn, thuận tiện đẩy đẩy người ngủ bên cạnh “Nhạc Nhạc, rời giường.”



“Ân.” Dụi dụi mắt, Cố Triêu Nhạc từ trong ổ chăn ấm áp ngồi dậy, vặn thắt lưng vươn vai. Lắc lắc đầu làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nó lấy quần áo đặt ở trên chăn mặc vào rồi xuống giường. Ca ca Cố Triêu Dương cũng đã xuống giường trước.



Mặc xong quần áo, Cố Triêu Dương liền mở cửa đi ra ngoài, Cố Triêu Nhạc gấp chăn, sửa sang lại giường. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Cố Triêu Nhạc một đường chạy thẳng xuống lầu, đi vào trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mà trước nó một bước, Cố Triêu Dương đã vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. (ôi…đáng yêu thế!! Ngoan quá *xoa đầu bé~~~~*)



Đây là một căn nhà rất đỗi bình dị trong một chiếc sân nhỏ của hộ nhà nông tại một hương trấn(làng quê và thị trấn). Ba tầng của nhà là để ở, một buồng vệ sinh thì đặt tại một bên góc sân, một góc khác được nới rộng ra làm nhà bếp. Trong sân nhỏ có nuôi gà, nuôi ngỗng, cách vách còn có một khoảng đất để trồng rau, nhưng hiện giờ là mùa đông nên vẫn chưa trồng loại rau gì cả. Trời tuy còn tờ mờ sáng, nhưng ở vùng này thì đa số mọi người đều đã rời giường. Thôn trấn cũng không lớn, mà từ đây lên phố huyện cũng không phải là xa, cách đây hai năm, con đường nối hai nơi đã được tu sửa cẩn thận nên chỉ cần đạp xe nửa giờ là có thể tới huyện. (edit đoạn này như đang xem phim làng quê VN vậy ó_ò)



Bảy giờ sáng, cửa phòng ở lầu một mở, từ bên trong một vị lão phụ nhân (cụ bà) đi ra. Bà vừa hướng phòng bếp đi tới vừa cài lại nút thắt áo bông, cất tiếng gọi “Dương Dương Nhạc Nhạc.”



Hai hài tử đang làm điểm tâm cùng quay đầu “Nãi nãi. Buổi sáng tốt lành.”



“Ha ha, ngoan, ngoan.”



Cố Triêu Nhạc bưng một chén canh trứng gà lên, nói “Cháu bưng cho gia gia trước”



“Các cháu đừng vội, để nãi nãi bê cho, đi xem ba các cháu đã dậy chưa.”



“Nhanh thôi mà, cháu bưng lên cho gia gia rồi sẽ đi gọi ba rời giường.”



Cố Triêu Nhạc mỉm cười với nãi nãi, bưng canh trứng gà bước đi. Cố Triêu Dương thuần thục mở nắp ***g hấp ra, dùng đũa gắp ra hai chiếc bánh bao nhân thịt nóng hầm hập, đặt vào trong đĩa rồi đưa cho bà nội “Cháu đi lên gọi ba ba.”



“Được——-.”



Nếp nhăn ở khóe mắt của Từ nãi nãi bởi vì hai tôn tử (cháu trai) hiểu chuyện càng thêm rõ rệt. Bà bưng đĩa vào nhà hầu hạ lão nhân ăn điểm tâm sáng. Ở vùng quê nhỏ bé, héo lánh tại phương Bắc này, đại đa số nam nhân đều có thói quen sau khi tỉnh ngủ thì sẽ ăn sáng ngay trên giường. Để nồi hấp xuống dưới, đặt ấm trà lên bếp, Cố Triêu Dương ra khỏi nhà bếp, chạy lên lầu hai, gõ cửa một phòng.


Về sau, Từ nãi nãi cũng lười hỏi. Đoán chắc là mẹ đứa trẻ đã bỏ rơi cha con ba người, bằng không Cố Khế vì cái gì lại nói thế. Nhưng khổ nỗi, Cố Khê, một người vừa phải nuôi hai hài tử lớn lên, vừa phải nghĩ cách kiếm tiền… Cũng thực may mắn là hai hài tử rất hiểu chuyện, biết thương ba ba chứ không thì số mệnh Cố Khê thật sự so với mệnh hoa còn bất hạnh hơn. (ý câu này là hoa chóng nở cũng chóng tán như số phận con người long đong lật đật ^^)



“Từ nãi nãi.”



Trên đường có người chào hỏi, Từ nãi nãi thu hồi tâm tư, cười đáp “Con dâu nhà họ Vương đấy à.”



Đối phương đi tới, nói thẳng “Từ nãi nãi, Tiểu Hà bây giờ còn nhận học trò không?”



“Cũng không rõ, cuối tuần nào cũng thấy chúng nó học thêm———-.”



Vương tức phụ (con dâu) vừa mừng vừa lo nói “Tiểu Xuyên nhà cháu nhờ cháu hỏi giúp là Tiểu Hà còn nhận học trò không, thằng bé sang năm tới sẽ lên cấp ba. Nó cũng muốn giống Mạn Mạn đến Doanh Hải học tập. Tiểu Xuyên nói Tiểu Hà nhà bác dạy so với lão sư (giáo viên) trong trường học còn tốt hơn.”



“Ai dà, việc này bác phải hỏi Tiểu Hà đã.”



Từ nãi nãi kể lể “Cháu cũng biết Tiểu Hà nhà bác phải nuôi hai đứa con, dạy thêm thật sự kiếm không được bao nhiêu. Cuối tuần nó còn phải dạy hai học sinh cùng con trai anh cả nó, thôi không được đâu. Dạy suốt hai giờ mới được 5 đồng, Mạn Mạn nói người trên thành phố nếu dạy học giống Tiểu Hà cũng phải được đến tận 50 đồng. Dạy thêm người nữa thì Tiểu Hà sẽ không có thời gian mở quán, tiền học cũng không đủ cho ba cha con nhà nó sống————.”



“Việc này…..”



Vương tức phụ nghĩ ngợi, nói “Bác về nói với Tiểu Hà, cháu trả một giờ 5 đồng, hỏi cậu ấy có đồng ý hay không.”



“Bác sẽ thay cháu hỏi một chút, bất quá cháu cũng biết Tiểu Hà chiều nào cũng đều mở quán, mà dạy lại không nhiều học trò. Nếu tiền dạy thêm so với thu nhập ở quán nhiều hơn chút ít thì bác tin nó khẳng định sẽ đồng ý ngay.”



“Ha ha, nếu thật sự cậu ấy không ưng thì một giờ 10 đồng cháu cũng chấp nhận. Vậy phiền toái bác.”



“Được.”



Trò chuyện xong với con dâu nhà họ Vương, Từ nãi nãi đi về nhà, trong lòng nghĩ phải về bàn bạc ngay với Tiểu Hà, sau này người ta muốn dạy thêm thì ít nhất cũng phải 10 đồng một giờ. Hiện tại giá cả tăng, thì học phí cũng phải tăng. Người khác không hiểu được cực khổ của Tiểu Hà thì bà đương nhiên phải đỡ đần giúp Tiểu Hà chút ít.



______



Nồi hấp màn thầu thường thấy ở phương bắc TQ



Cảnh Cố Khê chở Dương Dương và Nhạc Nhạc, mọi người có thể tượng tượng ra thế này (thông cảm ta không tìm được hình ảnh phù hợp hơn >”