Viễn Khê
Chương 32 :
Ngày đăng: 06:33 19/04/20
Trên lầu, bốn ‘cha con’ ngồi ở trên giường, chính xác là hai hài tử bị thúc thúc bế ngồi lên đùi. Nói ra cũng kỳ quái, hai vị thúc thúc chưa quen biết được bao lâu mà hai hài tử thân quen nhanh đến mức chính bản thân chúng cũng cảm thấy kinh ngạc. Thật tốt là chúng ở bên thúc thúc càng lâu bao nhiêu thì càng đặc biệt thích bấy nhiêu. Cái ôm của thúc thúc không giống của ba ba, nhưng cụ thể là cảm giác gì thì chúng lại không nói lên được.
Kiều Thiệu Bắc hỏi “Dương Dương, Nhạc Nhạc, vừa rồi lúc ăn cơm, ông nội nói không để ba ba các cháu đem lại phiền toái cho các thúc là có ý gì?”
Dương Dương lập tức mất hứng nói “Gia gia nói đến dì hai.”
Nhạc Nhạc “Dì hai luôn gây khó dễ với ba ba.”
Tiếp sau, mỗi đứa một lời cáo trạng kể hết thảy với thúc thúc. Nỗi uất nghẹn trong lòng chúng có từ rất rất nhiều năm rồi nhưng không thể giãi bày với ông bà nội hay tâm sự cùng bác cả, dì cả, chị Mạn Mạn, kể lể với ba ba lại càng không. Nhưng giờ thì khác rồi, có hai thúc thúc thương yêu chúng, nên hai hài tử có cái gì đều sẽ xả ra hết.
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lắng nghe, trên mặt cũng không có biểu tình gì quá phẫn nộ, chỉ đau lòng thay cho Cố Khê và hài tử phải chịu uất ức bao năm. Đừng nói là cái vùng nhỏ bé này, ngay cả những thành phố lớn cũng đầy rẫy loại người như dì hai. Được ở bên hai đứa trẻ dễ thương vậy bao lâu mà không biết trân trọng, đúng là có phúc mà không biết hưởng.
Ôm chặt hai đứa nhỏ đang ngồi trên đùi, mỗi người một bên nghe chúng ‘lên án’ vị dì hai quá phận kia, một bên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt của hài tử, càng nhìn càng muốn ôm ấp, vĩnh viễn không buông tay. Đây là con trai của bọn hắn, chúng vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, lại còn thông minh, có thể bảo vệ cho “ba ba” Cố Khê.
Không kìm lòng nổi, hôn cái chụt lên mặt Dương Dương, rất ‘quá đáng’ ngắt lời kể của đối phương, Triển Tô Nam hối hận thì thầm bên tai Dương Dương “Thực xin lỗi, thúc thúc quá ngu ngốc, lâu như thế mới tìm lại được các cháu…..Rất xin lỗi…….”
Trái tim Dương Dương đập thình thịch, liền quên béng mình đang nói gì, nâng đầu ngây ngốc nhìn thúc thúc, trong lòng cảm giác quái dị dần dần lan ra.
Nhạc Nhạc trừng to mắt khó hiểu nhìn Triển thúc thúc, ngay sau đó, khuôn mặt nó cũng bị người hôn, có hơi nhoi nhói đau. Nó sờ sờ mặt, trái tim cũng đập liên hồi cực nhanh như anh trai. Ba ba không có râu, lúc hôn sẽ không làm đau hai đứa. Mặc dù thúc thúc có râu, nhưng cảm giác được hôn má cũng không tệ, ngược lại, ngược lại còn……
Thúc thúc có thể hôn thêm nữa không. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Nhạc Nhạc, Kiều Thiệu Bắc lại hôn lên mặt nó, ấm ách nói “Thúc Thúc quá ngu ngốc, nếu không phải chị các con tình cờ làm việc ở công ty, thì chẳng biết tới khi nào hai thúc mới tìm được ba cha con. Thực xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự ngu dốt của thúc thúc. Sau này các con chính là con trai của thúc, thúc thúc sẽ không kết hôn, cũng sẽ không có thêm đứa con nào khác, thúc thúc sẽ đi theo các con, đi theo ba ba, chúng ta cùng sống bên nhau được không?”
Hai hài tử như nín thở trong giây lát, Dương Dương và Nhạc Nhạc không biết nên trả lời ra sao nữa, trong lòng chúng còn có rất nhiều điểm nghi vấn, như…. “thúc thúc, giữa hai thúc và ba ba rốt cục đã từng có hiểu lầm gì?”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hai tay bỗng dùng sức ôm hài tử, nghĩ đến lời dặn dò của Cố Khê, cũng không dám nói ra hết mọi việc, Kiều Thiệu Bắc nói “Chỉ là một hiểu lầm nhỏ thôi, nói ra các con có thể cũng không hiểu hết được. Thúc thúc tin lời nói dối của người khác, nghĩ rằng ba ba hai con không cần thúc thúc nữa nên rất tức giận, kết quả là ba ba các con đã bỏ đi….”
“Là lời nói dối gì ạ?”
“Là……” Kiều Thiệu Bắc liếm liếm môi, không biết trả lời sao.
Dương Dương và Nhạc Nhạc thấy nét mặt khó xử của thúc thúc, qua một lát, Nhạc Nhạc cũng không nhắc đến nữa, lại hỏi tiếp “thúc thúc, hai thúc qua tết sẽ đi sao?”
“Không đâu!” Hai người đồng thời mở miệng, Triển Tô Nam nói “Thúc thúc sẽ không rời khỏi các con, rời ba ba các con thêm một lần nào nữa đâu.”
Kiều Thiệu Bắc cũng hỏi lại “Các con có đồng ý sống cùng thúc thúc không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhạc Nhạc nhất thời nhăn lại, thấy thế hai bọn hắn cảm thấy rất bất an, chột dạ. Chẳng lẽ bọn nhỏ không muốn?
Cố Khê nở nụ cười “24 tuổi còn nhỏ mà chị. Ở mấy thành phố lớn, con gái 30 tuổi kết hôn cũng không muộn. Trước cứ để hai người phát triển tự nhiên tình cảm đã, nếu không có duyên với nhau thì lúc đó chúng ta chú ý là được.”
Nghĩ nghĩ, Lý Trân Mai nói “Mạn Mạn chuyện gì cũng thích tâm sự với chú, chờ nó về chú giúp chị khuyên bảo nó nhé, giúp chị hỏi thăm Tô Nam về chuyện Trang Tử hộ chị, lỡ như cậu ta có bạn gái rồi thì…..Chị sợ Mạn Mạn đau khổ.”
“Vâng.”
Lại hàn huyên một lát, Lý Trân Mai nhìn đồng hồ, cũng không ở lại nữa, gọi Từ Khâu Lâm ra về. Tiễn bước đại ca, đại tẩu, Cố Khê vừa mới vào nhà đã nghe thấy cha nuôi nổi trận lôi đình nói “Chuyện nhà thằng hai con đừng có quản nữa! Hoài Chí có chết đói cũng không liên quan gì tới con!”
Cố Khê bật cười, nhắc nhở “Cha nuôi, Hoài Chí là cháu trai của cha mà.”
Từ lão gia cả giận nói “Nó còn không bằng một nửa Dương Dương và Nhạc Nhạc! Dù sao việc của Hoài Chí không cho con quản! Nhị tẩu con muốn ồn ào thì cứ kệ cô ta, có bản lĩnh cô ta thử làm trời sập xem!”
Từ lão gia thực sự nổi giận rồi. Tôn tử duy nhất của ông quanh năm suốt tháng không thấy mặt được vài lần, hôm nay, bà nội rõ ràng gọi điện bảo nó về nhà gặp bạn bè của tiểu thúc, thế mà cuối cùng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Từ lão gia khỏi phải nói thất vọng đến thế nào về cháu trai ruột của mình, từ giờ ông không thèm để ý nữa, nó cũng chẳng phải đứa cháu trai duy nhất của ông!
“Cha nuôi à, chỉ là việc nhỏ thôi mà,cha huyết áp cao, đừng nên kích động quá.” Cố Khê bưng một chén nước tới cho cha nuôi, rồi mới từ từ khuyên bảo ông hạ hỏa “…việc của Hoài Chí trong lòng con đã có sắp xếp, cha cũng đừng lo nghĩ nhiều.”
“Không cho phép con nhờ cậy Tô Nam và Thiệu Bắc.” Ông cụ nguôi ngoai đi một chút, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn nhiều. Ông không thể cứ để con dâu hai làm khó dễ Tiểu Hà mãi được.
“Trong lòng con đều biết. Cha nuôi, không còn sớm nữa, cha nên nghỉ ngơi sớm đi. Đừng tức giận, đối với thân thể cha không tốt đâu.” Cố Khê lấy hai viên thuốc an thần cho cha nuôi uống. Từ lão gia ngậm thuốc, uống nước xong, hít sâu nửa ngày, trong lòng không còn cảm thấy tức giận kích động nữa.
Cố Khê nâng Từ lão gia dậy, dìu ông vào phòng trong, đưa ông nằm trên giường, cởi giày cho ông. Từ lão gia nhìn Cố Khê, trong lòng không nói nên lời. Sống nửa cuộc đời rồi, cuối cùng ông lại còn thân thiết với con nuôi hơn cả con đẻ, chính vì thế ông càng không thể để ai khi dễ Cố Khê nữa.
“Tiểu Hà, con cũng đi ngủ sớm một chút đi, nếu được cứ để Tô Nam và Thiệu Bắc ở lại trong nhà đi, trên lầu vẫn còn phòng trống.”
“Con biết, cha nuôi, cha mau ngủ đi.”
Từ lão gia vừa nằm xuống, Từ nãi nãi cũng vào phòng. Cố Khê trải chỗ nằm cho Từ nãi nãi, chúc ngủ ngon cha mẹ nuôi rồi cũng đi ra ngoài…
Từ nãi nãi cởi giày, đưa lưng về Từ lão gia, nói “Tôi vừa nói chuyện với Khâu Thuật, nói với nó là nếu vợ nó mà còn tiếp tục gây phiền toái cho Tiểu Hà nữa, tôi sẽ để cho Tô Nam và Thiệu Bắc đưa Tiểu Hà đi, vĩnh viễn cũng không trở về.”
“Ừm————-.”
Đi ra từ phòng của cha mẹ nuôi, Cố Khê vào trong sân đứng chốc lát. Chỉ đến khi trên người cảm thấy lạnh lẽo cậu mới hoàn hồn đi lên lầu. Đi đến trước cửa phòng của nhi tử, cậu dừng lại bên cửa sổ. Màn rèm đã được kéo xuống nhưng vẫn có khẽ hở, Cố Khê nhìn vào trong phòng, nhất thời trong lòng có chút chua xót đau đớn.
Trong phòng, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã ngủ. Kiều Thiệu Bắc ngồi bên giường, Triển Tô Nam nằm nghiêng bên trong. Tay hai người vỗ nhẹ trên người hài tử, Cố Khê không nhìn thấy biểu tình trên mặt của Kiều Thiệu Bắc vì hắn đưa lưng về phía cậu, nhưng Triển Tô Nam thì có, trên khuôn mặt hắn có hai dòng lệ, trong mắt là sự áy náy khôn cùng đối với hai hài tử. Che miệng áp chế ho khan, Cố Khê lén lút đi đến cửa phòng mình, nhẹ nhàng mở cửa, rồi lại nhẹ nhàng khép lại. Trong bóng tối, Cố Khê dựa người vào cửa, nhắm mắt lại, trái tim thật lâu đã không còn đau nhói giờ lại ẩn ẩn đau đớn.