Viễn Khê

Chương 33 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Quách Nguyệt Nga cả đêm đó ngủ không ngon, sáng sớm cô ta đã rời giường, vội vã gọi Từ Khâu Thuật dậy: “ Khâu Thuật, nhanh đi chợ đi, mua thêm cá rồi về giết thêm con gà nữa. Lát nữa tôi gọi điện bảo Tiểu Hà mời Tô Nam, Thiệu Bắc giữa trưa qua đây ăn cơm.”



Đang mặc quần, Từ Khâu Thuật nghe thấy thế, lập tức cởi ngay quần ra, lại leo lên giường, kéo chăn ngủ tiếp.



“Anh làm gì thế hả!” Quách Nguyệt Nga lay lay người Từ Khâu Thuật “Bảo anh dậy đi chợ mua thức ăn thì anh lại nằm đực ra đấy!!!”



Gạt tay Quách Nguyệt Nga, Từ Khâu Thuật sắc mặt đen ngòm, nghiêm túc nói: “Muốn mua thì chính cô đi mà mua! Mười mấy năm qua, đã khi nào cô mời được Tiểu Hà một bữa cơm tử tế chưa, giờ thấy bạn bè chú ấy tài giỏi, giàu có, cô sao nhiệt tình thế. Tô Nam…Thiệu Bắc….Hừ, người ta là bạn của Tiểu Hà, gọi ngọt sớt như thể là con cô ấy nhỉ. Muốn mời thì tự cô đi mà mời, tôi không đi! Cô không ngại mặt dày nhưng tôi ngại!”



Quách Nguyệt Nga bị chọc tức, hung hăng đấm vào người Từ Khâu Thuật, mắng: “Tối hôm qua anh bị điếc mù rồi à? Anh không nghe thấy Tô Nam và Thiệu Bắc là ông chủ lớn sao? Anh nhìn xe của bọn họ xem, LÀ XE QUÂN ĐỘI ĐÓ!!!!! Đã thế bọn họ còn đi tới đây bằng trực thăng quân dụng! Ở huyện ta, mấy ai có bản lĩnh thế? E rằng đến chủ tịch huyện cũng còn chưa được ngồi trực thăng bao giờ đâu! Nhìn bề ngoài của Thiệu Bắc cùng Dương Dương và Nhạc Nhạc giống nhau như vậy, khẳng định chắc chắn có quan hệ. Nếu thật thế thì đừng nói chỉ là một công việc đơn giản, chỉ cần Tiểu Hà mở lời, tôi thấy Hoài Chí cũng thừa sức làm ông chủ.”



“Cô cứ ngồi đấy mà mơ mộng hão huyền đi!!” Từ Khâu Thuật chán ghét bất lực nhìn người vợ tham lam của mình, nói: “Tương lai sau này Hoài Chí làm ông chủ?!! Tôi là cha nó còn thấy khinh! Tôi đã nói rồi đó, không cho cô tìm Tiểu Hà ăn nói vớ vẩn, cô nếu dám đi, tôi và cô ly hôn!”



“Tôi sợ quá!” Quách Nguyệt Nga cầm gối ném thẳng vào người Từ Khâu Thuật, “Chuyện này tôi quyết rồi! Tiểu Hà nợ nhà chúng ta nhiều như thế, không nhờ vả tý được sao? Công ty của Tô Nam và Thiệu Bắc là tập đoàn đa quốc gia, sắp xếp cho Hoài Chí một công việc thì khó khăn sao? Hoài Chí nhà chúng ta sao không có tương lai? Chỉ cần cho nó một cơ hội, nó nhất định có thể làm tốt!”



“QUÁCH NGUYỆT NGA!”  Từ Khâu Thuật tức giận rống to, “Tôi không nói đùa với cô đâu, cô nếu dám tìm Tiểu Hà, tôi sẽ lập tức ly hôn với cô! Tôi kệ cô có đồng ý hay không, hai vạn đồng kia của Tiểu Hà, tôi nhất định trả lại chú ấy. Cô nếu còn dám gây phiền phức cho chú ấy, tôi và cô đường ai nấy đi!”



“ANH DÁM!!” Quách Nguyệt Nga chống hông, “Tôi hầu hạ anh hơn hai mươi năm, anh dám ly hôn tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh. Còn tiền của Tiểu Hà, được thôi, chỉ cần chú ấy giải quyết việc làm cho Hoài Chí, tôi sẽ trả ngay. Tôi nói cho anh biết, Từ Khâu Thuật, việc này nếu anh dám quản, tôi không để anh yên đâu!” Bỏ lại câu này, Quách Nguyệt Nga đi ra ngoài, chua ngoa kêu lên: “Nhanh chân đi chợ cho tôi!”



“TÔI KHÔNG ĐI! Cô đừng có thách tôi, cô cứ thử đi tìm Tiểu Hà xem!” Từ Khâu Thuật cầm lấy cái đèn đầu giường, hung hăng ném xuống.



Đi vào phòng khách, Quách Nguyệt Nga nhất thời kinh hãi, rồi cô ta nhìn thấy Từ Khâu Thuật chạy vào theo, sắc mặt dữ tợn gào lên, “Quách Nguyệt Nga, cô đừng có ép tôi, bằng không giờ tôi và cô ly hôn luôn! Cô cứ thử xem!”



Chưa bao giờ bắt gặp Từ Khâu Thuật nổi giận như vậy, Quách Nguyệt Nga lập tức ngây ngẩn người, trong lòng cũng có chút hoảng. Giật mình, cô ta nhanh nhảu cười làm hòa, “Tôi không đi mà, tôi không đi là được? Ly hôn, ly hôn gì chứ, anh mà ly hôn với tôi, người đáng thương còn không phải là anh sao?”



Đẩy Quách Nguyệt Nga ra, Từ Khâu Thuật trầm giọng nói, “Tôi nói cho cô biết, sau này cô còn dám bắt nạt Tiểu Hà, lợi dụng chú ấy, tôi sẽ không tha cho cô. Cái nhà này là tôi làm chủ, tôi nói là làm!”



Không thèm nhìn Quách Nguyệt Nga, Từ Khâu Thuật xoay người về phòng, đóng rầm cửa lại.



Trừng mắt nhìn cửa phòng, Quách Nguyệt Nga tức giận nghiến răng. Không để cho tôi đi tìm Tiểu Hà á, đừng mơ! Tôi cứ đi đấy, ai sợ ai, Từ Khâu Thuật anh có bản lĩnh thì cứ ly hôn với tôi đi, tôi xem anh có dám không!







Đêm qua, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không về khách sạn, bọn họ ru hài tử ngủ suốt một đêm. Cố Khê không làm phiền họ, cũng không nói chuyện này với cha mẹ nuôi, nhưng có nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc. Dương Dương và Nhạc Nhạc sau khi biết cũng không nói gì, nhưng lúc ăn bữa sáng, hai đứa nhỏ gắt gao ngồi cạnh hai vị thúc thúc, cùng thúc thúc thầm thì to nhỏ với nhau, thân thiết vô cùng. Ngay chính hai hài tử cũng không nhận ra bọn chúng rất ỷ lại vào thúc thúc. Trong suy nghĩ non nớt của lũ nhỏ, thúc thúc cao lớn có thể giúp ba ba không còn vất vả nữa, có thể bảo vệ ba ba không bị dì hai bắt nạt.



Ăn sáng xong, Cố Khê đuổi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên phòng hai đứa nhỏ nghỉ ngơi, hai người cả đêm qua không ngủ, bộ dáng rất tiều tụy, Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn cũng thấy lo lắng. Thúc thúc bồi bọn chúng một đêm, Dương Dương và Nhạc Nhạc liền ngồi bên giường ngồi nói chuyện với thúc thúc, mãi đến khi hai thúc ngủ, bọn chúng mới nhẹ giọng rời đi, để thúc thúc được ngủ say. Hai hài tử cũng không định hỏi ba ba về hiểu lầm trước đây là gì, chúng thích thúc thúc, chỉ cần ba ba đồng ý, bọn chúng nguyện ý cùng sống với hai thúc thúc.



Hai đứa nhỏ không hề lo lắng về kỳ thi ngày mai, chúng vào phòng ông bà nội đọc truyện. Từ nãi nãi ngồi bên cửa sổ sưởi nắng, Từ lão gia tìm ông cụ hàng xóm đánh cờ….



Dọn dẹp xong, Cố Khê về phòng cầm theo một ngàn đồng rồi đạp xe ra ngoài. Tối hôm qua, vợ chồng Từ Khâu Lâm tới cũng đưa theo xe cậu đến luôn.



Đến giữa trưa, Cố Khê mới trở về, trên tay cầm theo một túi to đựng gì đó. Cậu  vào phòng vệ sinh rồi mới cầm theo túi đó lên lầu. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vẫn đang ngủ, cậu lặng lẽ vào phòng hai người nằm, lúc đi ra chiếc túi trên tay đã biến mất.
***



Đến 9 giờ hơn, Cố Khê mở lời “Tô Nam, Thiệu Bắc, buổi tối, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ cùng tôi, hai anh vào phòng bọn nhỏ mà ngủ.” Phòng trên tầng ba còn chưa dọn dẹp xong, mà giường cũng quá cứng.



“A, được, được!” Hai người mừng phát điên, nhanh chóng đáp ứng.



Vừa nghe tối nay hai thúc thúc có thể ở lại, Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc cực kỳ cao hứng. Cố Khê nhìn về phía hai con trai: “Ngày mai các con phải đi thi, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”



“Không thành vấn đề ạ!”



Nói xong, Cố Khê tiếp tục đan áo len, Triển Tô Nam nhìn hài tử trong lòng, rồi lại nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc. Kiều Thiệu Bắc biết ý hắn, nói với Cố Khê:  “Tiểu Hà, bọn anh định thuê một căn nhà ở trên huyện, như vậy tiện hơn. Đợi Dương Dương, Nhạc Nhạc khai giảng xong, giữa trưa cũng có nơi có thể ngủ trưa.” Chủ yếu là muốn có một nơi riêng tư để ở cùng hài tử và càng thân cận hơn với Cố Khê.



Cố Khê nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu các anh tính toán ở lại đây lâu dài thì thuê hẳn một nơi đi, còn nếu không ở lại lâu, cứ ở lại chỗ tôi cũng được.”



Triển Tô Nam lập tức nói: “Chắc chắn sẽ ở lại lâu.”



“Vậy thuê một căn nhà đi.” Cố Khê không phản đối.



Vẻ mặt Từ nãi nãi và Từ lão gia tỏ ý phản đối, Từ nãi nãi nói: “Cứ ở đây đi, bên ngoài phòng thuê đắt đỏ lắm. Dương Dương và Nhạc Nhạc giữa trưa ở chỗ bác cả của chúng là được rồi.”



Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Bác trai, bác gái, cháu cùng Tô Nam có không ít đồ đạc, còn có cả trợ lý theo qua đây, ở lại nhà mình thì rất phiền hà. Dù sao nơi này nhà thuê cũng không đắt lắm, so với khách sạn còn thuận tiện hơn. Tối qua, cháu đã thưa chuyện với anh cả rồi, anh ấy nói hai ngày này sẽ giúp chúng cháu đi tìm.”



Vừa nghe thế, Từ nãi nãi yên tâm, nói: “Có gì cần giúp đỡ, các cậu cứ mở lời, đừng coi chúng tôi là người ngoài.”



“Sẽ không đâu ạ.”



Qua một lát, Cố Khê ngẩng đầu nhìn giờ, nói: “Dương Dương Nhạc Nhạc, các con nên đi ngủ đi.”



Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc lập tức khép quyển truyện tranh, từ trong lòng thúc thúc đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đi theo chúng.



Nhìn bọn nhỏ buông rèm cửa, nghe tiếng bước chân lên lầu, Từ nãi nãi nhỏ giọng nói với Cố Khê: “Tiểu Hà à, mẹ thấy Tô Nam và Thiệu Bắc rất thương Dương Dương Nhạc Nhạc, chúng cũng thích bọn họ. Mới chưa đến hai ngày, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã bám lấy hai người kia thế, ngoại trừ con ra thì hai đứa nhỏ chưa gần gũi với ai nhiều thế đâu.”



Cố Khê dừng động tác đan len, ngữ điệu mang theo thâm ý, nói: “Bọn họ thân thiết với nhau cũng không lạ, rất tốt.”



Vậy còn con? Từ nãi nãi rất muốn hỏi, nhưng biểu tình trên mặt Cố Khê rất bình thản khiến bà phải nuốt lời định hỏi lại. Tuy bà biết giữa ba người này có chuyện gì, nhưng bà vẫn cảm thấy hiện giờ Cố Khê không hề có ý kia.



Cố Khê không hề có ý kia, cũng không định có ý kia. Nhưng vì Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ở trên lầu “ru” hai đứa trẻ đã sớm qua cái tuổi cần ‘phụ thân’ dỗ ngủ lâu rồi, nên Cố Khê lại ở trong phòng vệ sinh đem quần áo bẩn của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam cùng của nhi tử mang ra giặt.



Sự việc của mười hai năm trước xem ra không ai đúng mà cũng chẳng ai sai, bọn hắn là cha của hai đứa nhỏ, cậu nguyện ý để hài tử và hai người kia thân cận, nếu có một ngày nào đó cậu mất, thì hai người chính là chỗ dựa cho con trai.