Viễn Khê

Chương 57 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Kiều Thiệu Bắc cũng muốn trở về thu dọn hành lý, Triển Tô Nam lái xe tới thẳng chỗ ở của hai người. Hành lý của Từ nãi nãi và Cố Khê để lại trên xe, hai cậu nhóc dìu bà nội vào nhà, Cố Khê tranh thủ thời gian nói với Triển Tô Nam những điểm cần lưu ý trong chương trình dạy ở trường và trong giáo trình của mình. Nếu được, cậu còn muốn tới gặp thầy hiệu trưởng để xin phép, mong thầy ấy sắp xếp lại tiết học ngày mai để bỏ đi hai môn cậu dạy.



Mấy người đều ngồi trong phòng khách nghỉ ngơi, chỉ có mỗi Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lên lầu. Kiều Thiệu Bắc vào phòng ngủ, đang muốn lấy valy xếp quần áo thì Triển Tô Nam vỗ vai hắn.



“Thiệu Bắc, lát nữa dọn, lại đây đi.”



Đóng cửa phòng, khóa trái lại, sắc mặt Triển Tô Nam có phần ngưng trọng. Kiều Thiệu Bắc theo hắn ngồi xuống sofa trong phòng; bỗng thấy Triển Tô Nam lấy ra một bức thư từ túi áo.



“Thiệu Bắc, đây là thứ tôi thấy trên bàn trong phòng Tiểu Hà.”



“Cậu lấy trộm thư của em ấy?”



Kiều Thiệu Bắc không tán thành, nhăn mày, Triển Tô Nam chỉ chỉ địa chỉ gửi cùng người nhận trên thư cho hắn xem, nói: “Bức thư này em ấy gửi cho anh Hải Trung, nhưng cậu thử nhìn kĩ địa chỉ trên này xem.”



“Gửi cho anh Hải Trung?!!”



Kiều Thiệu Bắc vô cùng kinh ngạc. Vì sao Tiểu Hà lại viết thư cho anh Hải Trung?



Sau khi hắn nhìn kĩ địa chỉ ghi trên bìa thư, Kiều Thiệu Bắc càng giật mình: “Đây là địa chỉ của anh Hải Trung trước khi xuất ngoại!”



Triển Tô Nam gật đầu, nuốt khan cổ họng, nói: “Cậu xem, nó rất cũ, rất có thể là bức thư Tiểu Hà viết cho anh Hải Trung trước khi rời khỏi Doanh Hải. Tôi vừa vào phòng Tiểu Hà thì thấy nó để trên bàn. Trước lúc bác Từ xảy ra chuyện, chắc chắn Tiểu Hà đang nhìn bức thư này. Thiệu Bắc, cậu nói xem Tiểu Hà viết gì cho anh Hải Trung? Vì sao nhiều năm thế rồi mà em ấy vẫn còn giữ nó?”



Kiều Thiệu Bắc vừa nghe thấy thế, cũng vô thức nuốt khan cổ họng. Không chút băn khoăn, hắn cầm lấy bức thư, mở nó ra.



“Anh Hải Trung:



Chào anh.



Thực xin lỗi, đã lâu thế rồi mà giờ em lại làm phiền anh. Em đã rất đắn đo suy nghĩ mấy ngày nay; cảm thấy ngoài anh ra, em không thể nhờ cậy ai được nữa nên mới cầm bút viết cho anh lá thư này. Có lẽ, lúc anh nhận được nó, em đã không còn ở trên cõi đời này.



Anh Hải Trung, sự việc ngày hôm đó, đến tận hôm nay, em vẫn không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Tô Nam và Thiệu Bắc không cho em cơ hội giải thích; mà em, cũng đã nản lòng rồi.



Suốt ba năm qua, em càng ngày càng dựa dẫm vào hai người họ; có lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho em. Nếu không phải vì đã hết cách, em sẽ không viết lá thư này cho anh, sẽ không lại làm phiền anh thế này.



Anh Hải Trung, em là người song tính, vốn bí mật này em muốn mang theo vào quan tài. Nhưng một đêm sinh nhật đó, em và Tô Nam, Thiệu Bắc đã phát sinh quan hệ, em…có thai. Em không biết đứa bé này là của ai, vốn em đang rầu rĩ vì không biết phải nói cho họ chuyện này thế nào; thì không ngờ…… em không có cơ hội nói cho hai người đó biết. Em cũng thông suốt rồi, không nên để Tô Nam và Thiệu Bắc biết thì hơn.



Đứa bé đã được 9 tháng rồi. Tuy em đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, nhưng em không chắc có thể bình an sinh con. Em là cô nhi, hiện giờ, ông trời ban cho em một đứa con ruột thịt, dù có gian nan tới đâu, có bao nhiêu nguy hiểm, em cũng nhất định phải sinh ra bé. Em không thể đi bệnh viện, tỷ lệ nguy hiểm bao nhiêu, em cũng chẳng thể lường trước. Em sẽ bình an sinh con, nhưng em không chắc em có thể sống sót hay không.



Em không muốn sau khi mình chết đi bé con sẽ bị đưa tới cô nhi viện, hoặc trở thành đối tượng nghiên cứu khoa học. Em không thể đi tìm Tô Nam và Thiệu Bắc; người em có thể gửi gắm chỉ còn lại anh.



Anh Hải Trung, xin anh hãy giúp em tìm một người tử tế nhận nuôi bé, đừng cho bé biết mình do một quái nhân song tính sinh ra; cũng xin anh đừng nói cho Tô Nam và Thiệu Bắc biết. Cứ để họ nghĩ rằng, em là….một kẻ lừa đảo đi.



Anh Hải Trung, còn một chuyện nữa em muốn nhờ anh. Xin anh hãy hỏa táng thi thể em, rồi thả xuống biển. Sông nhỏ (Tiểu Hà) một ngày nào đó sẽ đổ ra biển lớn, nơi đó là chốn về cuối cùng của em.




Tâm tình nặng nề, Cố Khê nói: “Em biết rồi ạ, em sẽ để anh chị được hiếu thuận với ba mẹ. Lần này gấp quá, cứ để em xem tình hình thế nào đã. Chuyện tiền nong, em sẽ không cố chấp chống đỡ, cần thì sẽ tìm hai chị.”



“Ừm, vậy chị sẽ nghe lời chú.” Lý Trân Mai cất tiền đi, Quách Nguyệt Nga thấy Lý Trân Mai thế, cũng thả lỏng tâm, cất tiền vào túi.



“Chị, chúng ta ra thôi.”



“Được.”



Ba người trở về phòng bệnh, Cố Khê không hề nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, lại ngồi cạnh Từ nãi nãi, vươn tay ôm Dương Dương Nhạc Nhạc đang uể oải.



Bỗng, đi động của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam rung chuông. Tuy đã để chế độ rung, nhưng trong phòng bệnh im lặng dị thường thế này, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nháy mắt, trái tim Cố Khê đập liên hồi, Triển Tô Nam rút điện thoại ra, nghe máy.



“Anh Hải Trung.”



“Ừ, bọn anh đến rồi.”



“Được, được ạ, chúng em ra ngay đây.”



Trực thăng đã đến!!!



Cố Khê đứng bật dậy, hai cậu nhóc đang gật gà gật gù cũng tỉnh giấc theo. Triển Tô Nam đi đến trước mặt Cố Khê, nói: “Trực thăng đến rồi, chuẩn bị đi thôi.”



“A.” Cố Khê cúi đầu, tránh đi tầm mắt của Triển Tô Nam, tim đập thình thịch.



Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật vừa nghe thấy trực thăng tới, lập tức gọi y tá, bác sĩ. Mọi người ai cũng tất bật, Cố Khê dìu Từ nãi nãi lên xe, rồi một tốp người gồm bác sĩ, y tá đưa Từ lão gia lên xe cứu thương.



***



1 giờ sáng, xe cứu thương còn cách khu căn cứ không quân một giờ đi đường. Trang Phi Phi lái xe chở hai nhà Từ Khâu Lâm và Từ Khâu Thuật. Còn Triển Tô Nam lái xe chở mấy người Cố Khê. Dương Dương Nhạc Nhạc đã rất mệt, nhưng không muốn ngủ. Ông nội đột nhiên bị bệnh, ba và bà nội phải đi Doanh Hải, trong lòng chúng rất khó chịu.



“Dương Dương Nhạc Nhạc, chăm nom cẩn thận đàn gà và đàn ngỗng trong nhà nhé. Và phải nghe lời của ba Triển.”



“Vâng ạ.”



“Tiểu Hà, đàn gà và đàn ngỗng mẹ đã nhờ cậy thằng Khâu Lâm rồi, Dương Dương Nhạc Nhạc không phải bận tâm nữa.” Cũng đang rất mệt mỏi, Từ nãi nãi nói chen vào.



“Ba, ba yên tâm đi. Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân và sẽ nghe lời của ba Triển.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc ôm chặt ba ba. Đây là lần đầu tiên chúng tách khỏi ba mình; rất rất không quen, vô cùng luyến tiếc, cả khó chịu nữa.



Cố Khê hít sâu mấy hơi, cậu cũng không nỡ rời xa chúng. Ôm chặt hai con trai bảo bối, Cố Khê làm bộ không có nhìn thấy ánh nhìn đau đáu trên gương chiếu hậu của Triển Tô Nam cùng ánh mắt nồng cháy của Kiều Thiệu Bắc từ cửa kính.