Viễn Khê
Chương 58 :
Ngày đăng: 06:33 19/04/20
Một giờ sau, còn chưa tới gần chỗ trực thăng hạ cánh, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã choàng tỉnh bởi tiếng gầm rú của động cơ. Vì là lần đầu tiền được tận mắt nhìn thấy trực thăng nên cơn ngái ngủ của hai cậu bé hoàn toàn biến sạch. Xe vừa dừng bánh, chúng đã nhảy tót xuống, vô cùng hiếu kỳ chạy tới chỗ trực thăng.
Đứng cạnh trực thăng chính là Ngụy Hải Trung. Theo sau có hai nam y tá cùng một vị bác sĩ, ba người bọn họ đang nâng Từ lão gia vào trong trực thăng. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tới thẳng chỗ Ngụy Hải Trung, vươn tay ôm hắn.
Ngụy Hải Trung nhìn về phía Cố Khê, cậu tới trước mặt hắn, cảm kích nói: “Anh Hải Trung, thật làm phiền đến anh.”
Tiếng vỗ cánh của máy bay trực thăng rất vang, muốn đối phương nghe thấy thì gần như phải hét toáng lên.
“Khách sáo với anh làm gì.” Khom người, Ngụy Hải Trung dí sát vào tai Cố Khê, nói: “Không cần lo lắng đâu, bệnh viện ở Doanh Hải đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần bác trai đến nơi là sẽ lập tức tiến hành làm xét nghiệm.”
“Cám ơn anh, anh Hải Trung.”
Trong lúc Ngụy Hải Trung nói chuyện với Cố Khê, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đưa Từ nãi nãi vào trực thăng ngồi ổn định.
Cũng là lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy một chiếc phi cơ, cả gia đình Từ gia đều thay đổi cái nhìn về Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, tất cả đều thêm phần kính sợ hai người. Dương Dương và Nhạc Nhạc đột nhiên chẳng muốn đi học nữa, chúng thèm được cùng ba ba đến Doanh Hải.
Lúc sắp xuất phát, trước mặt toàn gia, Triển Tô Nam ôm chặt Cố Khê trong giây lát, rồi buông cậu ra, dặn dò: “Đến lúc đi rồi. Hãy chăm sóc bản thân nhé.”
Cố Khê ngửa đầu; giờ phút này, cậu không còn tránh né cái nhìn của Triển Tô Nam nữa, đáp lại lời hắn: “Anh cũng phải chú ý tới bản thân. Dương Dương và Nhạc Nhạc giao cho anh.”
Là “giao cho”, chứ không phải “làm phiền”….
Triển Tô Nam kinh hỉ vạn phần, lại nhịn không được, ôm Cố Khê thêm lúc nữa, rồi mới luyến tiếc nhìn cậu rời đi.
Cố Khê vẫy tay tạm biệt với anh chị và con trai, chạy về phía phi cơ, được Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung kéo lên.
“Tạm biệt ba! Tạm biệt ba Kiều! Tạm biệt bà nội!” Dương Dương Nhạc Nhạc gào to.
Máy bay trực thăng đã bắt đầu cất cánh, Cố Khê vẫy tay ở bên cửa sổ. Triển Tô Nam kéo hai cậu nhóc lùi về khoảng cách an toàn. Cánh quạt thổi tung bay tóc và quần áo của mọi người đứng dưới. Dương Dương cùng Nhạc Nhạc liên tục kêu sợ hãi, nhìn phi cơ từ từ bay lên không trung.
“Tạm biệt ba ba –”
“Tạm biệt.”
Nhìn bóng dáng hai con trai càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng biến thành hai điểm mơ hồ rồi mất hút, Cố Khê không khỏi thở dài. Lập tức sau đó, bờ vai cậu được một ai đó ôm ấp.
Cuối cùng, thừa dịp Cố Khê không chú ý, hắn bị Kiều Thiệu Bắc huých vào người. Xoa nắn xương sườn đau đớn, Roger lè lưỡi với Kiều Thiệu Bắc, im lặng lên án: ‘Quỷ hẹp hòi!’
Tôi hẹp hòi thế đó, sao nào? Đưa mắt cảnh cáo Roger, Kiều Thiệu Bắc mở miệng: “Tiểu Hà, đợi bác trai làm xong xét nghiệm, anh đưa em và bác gái về nhà nghỉ ngơi. Hiện giờ em và bác ấy không thể để bị mệt nhọc được.”
“Được.” Cố Khê không vì chính mình thì cũng phải nghĩ tới mẹ nuôi.
Đến tầng 4, để Cố Khê vào trước, Kiều Thiệu Bắc đi theo hai người phía sau. Roger thì thầm to nhỏ với Kiều Thiệu Bắc vài câu rồi đi làm việc. Ngụy Hải Trung cũng không có ý trở về.
Từ nãi nãi lần đầu tiên được vào bệnh viện ở thành phố lớn, chỉ cảm thấy sao bệnh viện này còn long lanh, khí thế hơn cả khách sạn. Chỗ nào cũng sáng trưng, sàn nhà thì bóng loáng như gương, soi được cả bóng người; chẳng giống bệnh viện ở quê nhà bà tý nào, vừa bẩn lại còn ẩm thấp.
Từ lão gia làm vài xét nghiệm nữa là xong, Kiều Thiệu Bắc dẫn Cố Khê cùng Từ nãi nãi vào một phòng bệnh, để hai người nghỉ tạm. Thắt lưng của Từ nãi nãi không tốt, đã gần như cứng đờ rồi. Dìu mẹ nuôi nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, Cố Khê ngồi xuống sofa, eo cậu cũng đau tới nỗi không đứng dậy nổi.
Ngồi một lúc, thân thể Cố Khê càng ngày càng nghiêng sang bên, đầu cúi thấp, ngồi trên sofa ngủ gật. Có người đắp thảm cho cậu, cởi giày, nâng hai chân Cố Khê lên sofa, muốn để cậu được ngủ thoải mái.
※
Về tới chốn cũ đã rời đi nhiều năm, những mảng kí ức Cố Khê đã chôn sâu dưới đáy lòng dường như bị bật mở.
Trong mộng, hình ảnh hỗn độn. Lúc thì là khoảng thời gian ba người sống vui vẻ bên nhau, lúc thì là chất vấn ẩu đả; lúc là ngày sinh nhật hôm đó; lúc thì lại là hình ảnh cậu ngồi vật vờ trong góc khuất ở bệnh viện để đợi chờ ngày hôm sau…… Hình ảnh lúc sáng lúc tối, như một thước phim tua lại toàn bộ những kỉ niệm từ lần đầu tiên gặp gỡ hai người nọ cho đến ngày hôm nay. Cậu còn thấy bàn tay mình đầy máu ôm con trai mới sinh, nhìn bản thân vừa khóc vừa cười đầy hạnh phúc. Hình ảnh lại đảo lộn, cậu lại nhìn thấy bản thân đang nghẹn ngào viết lá thư tuyệt mệnh kia cho anh Hải Trung, khi đó cậu chưa biết trong bụng mình có hai đứa trẻ.
“A!!!!!”
Cố Khê đột nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy. THƯ!!!
Không kịp định hình xem mình đang ở nơi nào, Cố Khê xốc chăn lên, bối rối ngồi dậy. Cậu nhớ ra rồi, hình như cậu đã vứt bức thư ở trên bàn, cậu quên mất! Xỏ vào đôi dép không biết từ đâu ra, Cố Khê nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng, không hề phát hiện rằng, chốn này không còn là phòng bệnh ở bệnh viện nữa.
Chạy đến cầu thang, Cố Khê mới đột nhiên phát giác nơi này không phải bệnh viện.
Dừng lại, thở hồng hộc nhìn bốn phía, Cố Khê che ngực. Đây là nơi nào?
Ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa, dưới chân là thảm mềm tới nỗi hai chân như lún vào. Dần thích ứng với ánh sáng, hai mắt thấy rõ một loạt khung tranh treo trên tường. Cố Khê chợt ngừng thở, đó là…… Hai chân không chịu khống chế, vô thức bước lại gần, Cố Khê nâng tay vuốt nhẹ khung ảnh, hình chụp có cậu, có Triển Tô Nam, còn có cả Kiều Thiệu Bắc. Ba người đang mặc đồng phục trung học, nhưng giữa cậu và hai người kia vẫn có sự khác biệt; đồng phục của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không đóng cúc áo khoác, sơmi bên trong còn mở hai cúc đầu, tóc hơi bù xù, lộ phần uể oải.
Hai mắt Cố Khê lóe lên hào quang, cậu cẩn thận nhìn ngắm, nước mắt gần như sắp trào ra. Mỗi một khung ảnh đều chụp cậu, còn có cả hồi ức về ba bọn cậu. Lần lượt xem hết một lượt, Cố Khê từ tốn xoay người, chậm rãi bước từng bậc cầu thang xuống. Cậu có thể khẳng định, nơi này không phải bệnh viện, cũng ngầm đoán được đây là đâu. Trái tim vừa nhức nhối, lại vừa có cảm giác ấm áp lạ kỳ.