Viễn Khê

Chương 59 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Đi xuống lầu, dưới chân không còn lót thảm mềm mại nữa mà là sàn nhà cẩm thạch sáng bóng.



Xa lạ, cảnh vật xung quanh đều xa lạ, khiến Cố Khê vô cùng bàng hoàng. Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, chùm đèn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu không hề chói mắt, toát lên một phong cách vừa cao quý, vừa thanh lịch.



Bước chân vô thức đi về phía trước, vòng qua một bức tường khảm đá cẩm thạch, Cố Khê bỗng dừng lại.



Cách đó không xa, có một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu châu Âu; hình như người kia đang ngủ, trên người có đắp một tấm thảm mỏng. Trên bàn trà đặt một chai rượu vang đỏ cùng một ly rượu, trong ly còn chút vang đỏ chưa uống xong.



Đèn cạnh sofa bật sáng, Cố Khê có thể tinh tường nhìn rõ sự mệt mỏi cùng đáy mắt thâm quầng trên gương mặt người nọ. Nhẹ bước đi tới, Cố Khê khom người, vươn tay định chạm vào người nọ, nhưng rồi lại thu về. Ngủ thật trầm, có nên đánh thức anh ấy không? Nhưng, chẳng nhẽ để anh ấy ngủ ở đây một đêm? Cố Khê ngẩng đầu tìm kiếm, phía trên TV có treo một cái đồng hồ. Hóa ra đã 6 giờ hơn, nhưng sao trong phòng lại tối như vậy?



Lúc này, cậu mới phát hiện, tất cả các mành rèm đều buông xuống, che khuất ánh sáng bên ngoài.



Ba sao rồi? Mình sao lại ở đây? Sao mình không có chút ấn tượng nào thế này?



Đang do dự có nên đánh thức kẻ này vào phòng ngủ hay không thì Kiều Thiệu Bắc tỉnh lại. Hai mắt mông lung phát hiện có người đứng trước mặt, lập tức tỉnh táo; ngẩng đầu lên, thấy là Cố Khê thì sự đề phòng trong mắt Kiều Thiệu Bắc nháy mắt biến thành vui sướng.



“Tỉnh rồi à?”



Ngồi dịch sang bên, Kiều Thiệu Bắc chừa thêm một chỗ cạnh mình.



“Tôi sao lại……” Cố Khê nhìn ngó chung quanh.



Kiều Thiệu Bắc cười, lấy giọng, nói: “Thấy em và bác gái mệt gần chết nên anh đưa hai người về đây nghỉ ngơi. Em ngủ rất say, anh không đành lòng đánh thức nên ôm em lên phòng.”



“Ba tôi sao rồi? Kết quả kiểm tra thế nào?” Cố tỏ ra không ngượng ngùng, Cố Khê vội hỏi lảng sang chuyện khác.



Kiều Thiệu Bắc cầm tay cậu, trấn an: “Em đừng vội, hãy nghe anh nói.”



Cố Khê im lặng.



Nhịn không được ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn lên lầu, Kiều Thiệu Bắc kéo tấm thảm đắp cho Cố Khê, rất tự nhiên ôm cậu: “Bác trai tuổi cũng đã lớn, kiểu gì cũng sẽ có bệnh này bệnh kia; nhưng anh có thể cam đoan, bác Từ không nguy hiểm tới tính mạng, em hãy bình tĩnh nghe anh nói hết được không?”




“THIỆU BẮC! KHÔNG!!!” Tiếng thét chói tai im bặt, phút chốc, Cố Khê mất đi toàn bộ khí lực. Dường như cảnh vật xung quanh không còn tồn tại, thế giới của cậu ầm ầm sụp đổ. Bí mật thân thể…… cậu vẫn luôn muốn giấu kín cho đến lúc chết……



Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, đứng dậy, với tay lấy tấm thảm bọc Cố Khê lại, bế cậu đã hoàn toàn mất phản ứng lên rồi nhanh chân bước thẳng tới phòng ngủ của mình trên lầu, cũng chính là gian phòng Cố Khê vừa nằm ngủ.



Thả người lên trên giường, Kiều Thiệu Bắc bật đèn ngủ, đau lòng nhìn Cố Khê không còn chút huyết sắc, gương mặt như chết lặng. Nhưng vì tháo được nút thắt trong lòng Cố Khê, vì triệt để vứt bỏ được cục nợ trong lòng người này, hắn phải ép mình kiên quyết; có trời biết Kiều Thiệu Bắc đang hận chết sự nhẫn tâm của mình.



Tắt đèn, Kiều Thiệu Bắc lên giường, trùm lên người Cố Khê, hôn cậu, rồi đưa tay vói vào trong quần Cố Khê. Thân thể Cố Khê lập tức có phản ứng. Cậu dùng lực đấm Kiều Thiệu Bắc, cũng hung hăng cắn đầu lưỡi của hắn.



Kiều Thiệu Bắc thét lớn một tiếng, nhưng không chịu lui bước, kệ Cố Khê cắn, còn tay kia vẫn tiếp tục sờ bộ phận đặc trưng nam giới của cậu; sau đó sờ đến bộ phận của nữ giới vốn không nên có kia.



Khóe mắt Cố Khê rơi lệ, buông lỏng khớp hàm đang cắn Kiều Thiệu Bắc, vô lực buông thõng tay đang đấm đá sang bên cạnh, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng.



Ngón tay chai sạn tinh tế vuốt ve nơi đó của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cố gắng khống chế hơi thở của mình để không lộ bất cứ tia rung động nào từ nội tâm. Dù hắn đã đoán được ngay từ đầu, nhưng Kiều Thiệu Bắc chưa bao giờ thấy qua, càng chưa bao giờ chạm vào; tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.



“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh………Tiểu Hà của anh và Tô Nam………Tiểu Hà của bọn anh……”



Đây là một câu thần chú gắn kết Cố Khê và hai bọn hắn lại gần nhau. Kiều Thiệu Bắc cúi đầu niệm thần chú bên tai Cố Khê, ngón tay vẫn lưu luyến ở vết sẹo tại bộ phận nữ giới của Cố Khê.



“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh……..Tiểu Hà của anh và Tô Nam……..Tiểu Hà của bọn anh……”



Có giọt nước mắt rơi vào trong mắt Cố Khê, phá tan sự u mê của cậu, chảy qua huyệt thái dương, rồi biến mất trên gối. Kiều Thiệu Bắc không ngừng lặp lại câu thần chú đó, ngón tay thô ráp vô cùng ôn nhu vuốt ve thân dưới của Cố Khê, không có nửa điểm dâm đãng, chỉ tràn ngập đau lòng và bi thương.



“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh …… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……” Liếm đi giọt nước mắt chua xót bên khóe mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, kéo chăn bọc kín hai người, rồi nằm xuống, gắt gao ôm Cố Khê vào trong lòng, tiếp tục niệm thần chú vào bên tai cậu.



Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Khê, khẽ hôn lên khóe môi cậu, ánh mắt cậu; Kiều Thiệu Bắc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, thấp giọng nói: “Tiểu Hà, anh và Tô Nam khi còn bên Mỹ từng cứu được một người đang mang thai, người này, là một người con trai.”



Hai mắt đờ đẫn của Cố Khê dần có tia sáng, bóng tối tiêu tán, cậu thấy được khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc, thấy được hai mắt đỏ ngầu của hắn. Kiều Thiệu Bắc cầm tay lạnh lẽo của Cố Khê đặt bên miệng, khẽ hôn, rồi nói: “Người kia, tên Angela, là một người song tính.”



Cố Khê hoài nghi những gì mình nghe được. Người song tính…… Bọn họ, từng gặp được một người đang mang thai, là người song tính?!!