Viễn Khê

Chương 60 :

Ngày đăng: 06:33 19/04/20


Chèn cánh tay xuống dưới gáy Cố Khê, để đầu cậu gối lên vai mình, Kiều Thiệu Bắc giải thích: “Angela yêu cha nuôi mình là Rex. Vào đêm sinh nhật 18 tuổi của Angela, hai người họ đã… Điểm này rất giống với tình cảnh của chúng ta.”



Dừng một lát, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói: “Angela không hay biết Rex cũng yêu mình, vì điều này mà rất buồn rầu. Kết quả, ngay sáng hôm sau, thừa dịp Rex còn đang ngủ đã vụng trộm bỏ chạy. Trong khoảng thời gian này, cậu ấy phát hiện mình mang thai, nên Angela lại càng không dám trở về tìm Rex. Cậu ấy trốn ở Dallas – một thị trấn nhỏ, trùng hợp là anh và Tô Nam đang tới đấy thăm một vị giáo sư bị bệnh. Khi đi siêu thị mua đồ, bọn anh gặp phải một cuộc đọ súng, Tô Nam đã cứu thoát Angela đang mang thai 6 tháng. Nhưng lúc đó cậu ấy bị động thai, Tô Nam đưa Angela về nhà thì phát hiện hóa ra ‘cô ấy’ lại là một chàng trai.”



Hô hấp Cố Khê không còn dồn dập như lúc trước nữa, cậu nắm chặt một góc quần áo Kiều Thiệu Bắc, có thể kinh sợ vì hai người này gặp nguy hiểm, cũng có thể vì những điều không tưởng nổi vừa được nghe kể. Trên thế giới chẳng lẽ thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?!



Vuốt ve thân thể Cố Khê để cậu thả lỏng, Kiều Thiệu Bắc tiếp tục nói: “Angela không thể tới bệnh viện, cậu ấy lại rất sợ đứa nhỏ bị nguy hiểm nên bất đắc dĩ phải liên lạc với Rex. Tô Nam vẫn ở chỗ Angela cho đến lúc Rex đến mới rời đi. Sau khi em mất tích, anh và Tô Nam chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, lúc nào cũng chỉ có một suy nghĩ là mau chóng tìm được em. Cho nên lúc ấy tuy biết Angela là đàn ông, nhưng Tô Nam cũng chỉ ngỡ ngàng trong giây lát rồi cậu ta cũng coi đó là việc của người ngoài. Rex đến thì Tô Nam ra về. Vốn bọn anh đều nghĩ chuyện này thế là xong, nào ngờ cũng vì chuyện này mà anh, Tô Nam và Rex, còn có Angela trở thành bạn bè. Hai bọn anh mất tích ba năm ở Mỹ kỳ thực là tới chỗ Rex ở.”



Cố Khê lui vào sâu trong lòng Kiều Thiệu Bắc, không sao bình tĩnh được, sao có thể trùng hợp như thế……sao có thể trùng hợp như thế……



Rồi cậu lại nghe Kiều Thiệu Bắc kể: “Lúc Angela sinh con, anh và Tô Nam có mặt trong phòng sinh để chăm sóc cậu ấy; Angela ‘cũng’ sinh ra một cặp song sinh, là con trai, nhỏ hơn Dương Dương Nhạc Nhạc 4 tuổi. Rex là người đầu tiên ôm chúng, anh và Tô Nam là người thứ hai. Cho nên, Tiểu Hà à, lúc Mạn Mạn nói cho bọn anh biết ngày tháng năm sinh của Dương Dương Nhạc Nhạc; lúc cô bé lấy ảnh của chúng cho anh và Tô Nam xem thì hai bọn anh đã nghĩ ngay đến việc, rất có thể em và Angela giống nhau. Em có thể đi nhận con nuôi, nhưng hai đứa nó không thể giống anh đến vậy. Bọn anh rất hiểu em, trong tình cảnh năm đó, em càng không thể nào cùng một người phụ nữ xa lạ nào đó sinh con. Và, sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Dương Nhạc Nhạc, anh cùng Tô Nam càng khẳng định được một điều, hai đứa nhóc chính là con bọn anh. Tiểu Hà……” Giọng nói Kiều Thiệu Bắc đột nhiên tràn ngập thống khổ, “Em hãy nói cho anh biết, bọn anh nên chuộc lại sai lầm của mình sao đây? Xin em hãy nói cho anh biết.”



Cố Khê không thể trả lời được, bởi vì cậu hoàn toàn rơi vào hỗn loạn rồi. Hóa ra, ngay từ đầu, hai người này đã đoán được Dương Dương Nhạc Nhạc là con trai mình……Hóa ra, hai người này đã từng gặp được một người song tính khác!



Từng nụ hôn hạ xuống, Cố Khê ngơ ngác tùy ý để đối phương hôn môi. Hơi thở nam tính đặc trưng của Kiều Thiệu Bắc len lỏi vào miệng và mũi của Cố Khê, hòa vào cơ thể cậu, càng khiến thân thể bất giác thêm run rẩy. Sao có thể…… Sao có thể trùng hợp đến thế…… Mang thai gần mười tháng trời, mỗi ngày cậu đều sống trong sự sợ hãi tột cùng, sợ có người phát hiện ra cậu dị thường, bắt nhốt cậu lại như một con quái vật. Sau khi sinh hai con trai xong, Cố Khê lại sợ chúng phát hiện ra thân thể kì dị của cậu. Cậu thật cẩn trọng che giấu bí mật của mình, không dám giãi bày với bất kỳ ai…. Nhưng cuối cùng thì sao…….Hóa ra bí mật này đã sớm không còn là bí mật….Hóa ra, hai người này đã sớm biết……



“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh……Tiểu Hà của anh và Tô Nam…..Tiểu Hà của bọn anh…..”



Quần bị cởi, thân thể của Cố Khê run rẩy. Bàn tay lạnh lẽo đến tê liệt đè lại cái tay đang cởi quần trong của Kiều Thiệu Bắc. Không, không được, cậu làm không được, làm không được…… Rất xấu, nơi đó rất xấu……



“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”



Lời tâm tình nhỏ nhẹ của Kiều Thiệu Bắc nỉ non bên tai Cố Khê, từng nụ hôn mềm nhẹ hạ xuống. Kiều Thiệu Bắc mở đèn đầu giường, đầu lưỡi hôn lên bàn tay lạnh lẽo đang cản hắn của Cố Khê.



Như bị giật điện, Cố Khê vội rút tay, và tiếp đó, quần trong của cậu nhanh chóng bị lột.



“Thiệu…… Thiệu Bắc…… Đừng…… Tôi, tôi xin anh……”



Cậu là đồ quái vật song tính bị cha mẹ vứt bỏ; cậu vĩnh viễn không thể biến thành một ‘Angela’ được.



“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……”




Cố Khê khẽ quay đầu đi, Kiều Thiệu Bắc lại nỉ non: “Tiểu Hà, nói em nguyện ý đi mà.”



Cố Khê mím chặt miệng, thân thể lại không kìm được khẽ run run.



“Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, Tiểu Hà của anh và Tô Nam, Tiểu Hà của bọn anh…… Nói em nguyện ý, nguyện ý cùng bọn anh xây dựng một gia đình đi mà……Tiểu Hà, Tiểu Hà của anh, Tiểu Hà của anh và Tô Nam, Tiểu Hà của bọn anh…… Nói em nguyện ý, nguyện ý cùng anh và Tô Nam xây dựng một gia đình đi………”



Một lần rồi lại một lần, Kiều Thiệu Bắc cứ cầu xin bên tai Cố Khê không ngừng nghỉ.



***



Thời gian tích tắc trôi qua, lúc kim đồng hồ chỉ 8 giờ 35, Cố Khê nhẹ nhàng gật đầu, ‘câu thần chú’ của Kiều Thiệu Bắc đột nhiên ngừng lại.



“TIỂU HÀ?!” Kiều Thiệu Bắc nghĩ mình bị hoa mắt, “Em nguyện ý, nguyện ý có phải không?!!”



Cố Khê quay đầu, nhìn Kiều Thiệu Bắc, lần này, cậu chậm rãi và vô cùng kiên định gật đầu: “Anh và Tô Nam…… Thật sự, không ngại sao?”



“ĐƯƠNG NHIÊN LÀ THẬT!” Kiều Thiệu Bắc thiếu chút nữa nhảy cẫng lên giường, hắn kích động vô cùng, hôn liên tục vào môi Cố Khê, “Tiểu Hà, Tiểu Hà, Tiểu Hà, em đồng ý rồi, em đồng ý rồi. Không cho em đổi ý, anh thấy rồi đấy, thấy em đáp ứng rồi!”



Nhìn Kiều Thiệu Bắc cười ngây ngô như trẻ con, Cố Khê buông lỏng bàn tay đang căng thẳng, thấp giọng nói: “Đừng nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết chuyện của em.”



Kiều Thiệu Bắc lập tức nhăn nhó, Cố Khê lắc đầu, nói: “Em không phải sợ chúng không tiếp nhận, mà em sợ hai đứa tò mò muốn tìm hiểu căn nguyên mọi chuyện. Em không muốn chúng biết chuyện trước kia. Dương Dương cùng Nhạc Nhạc, thích anh và Tô Nam…… Như vậy, là đủ rồi.”



Trái tim Kiều Thiệu Bắc quặn đau: “Tiểu Hà, cả đời này, anh và Tô Nam thực sự xin lỗi em và con trai. Cứ nghĩ đến việc lúc đó em đã có thai mà bọn anh còn cư xử với em như vậy; nghĩ đến Tô Phàm đánh em, nghĩ đến em một mình sinh con, là anh và Tô Nam lại……”



Che miệng Kiều Thiệu Bắc, Cố Khê hít một hơi thật sâu, tâm tư không yên, nói: “Khi đó, chúng ta đều còn quá trẻ …… Đã qua rồi, tất cả đều đã qua……”



“Tiểu Hà……” Kiều Thiệu Bắc hôn Cố Khê, lần này cậu không tránh né.



Nụ hôn dần trở nên kịch liệt, hơi thở của hai người dây dưa cùng một chỗ. Nằm ở trong lòng Kiều Thiệu Bắc, lần đầu tiên trong suốt mười hai năm qua, trái tim Cố Khê không còn vì thân mật với đối phương mà u buồn.