Viễn Khê

Chương 83 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


“Đi Mỹ?”



“Đến chỗ chú Rex?”



Bất ngờ nghe ba Triển và ba Kiều muốn cho bọn nó đi Mỹ, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngây ngẩn cả người. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, nói: “Kỳ thật cũng giống đi du học, chẳng qua các con không đến trường, mà đến chỗ chú Rex để cùng với Tom và Thomas tiến hành huấn luyện đặc biệt.”



Nhạc Nhạc hỏi: “Sẽ lợi hại giống ba Triển, ba Kiều vậy sao? Tom và Thomas nói ba rất lợi hại.” Bọn nó từ chỗ Tom và Thomas biết được không ít ‘tin tức’ đâu.



Triển Tô Nam cười nói: “Các con tuyệt đối sẽ lợi hại hơn hai ba.”



Dương Dương vẫn còn đang suy nghĩ, qua một lát nhóc hỏi: “Chúng con có thể trở về chứ?”



“Đương nhiên.” Kiều Thiệu Bắc nói: “Thời gian của các con sẽ tự do hơn, chẳng qua so với trường học thì vất vả hơn một chút, các con không chỉ học tập tri thức mà còn phải các thế võ phòng thân.”



“Oa, thế võ phòng thân?” Nhạc Nhạc lập tức khoa tay múa chân vài cái, “Giống trên TV vậy sao?”



“Ha hả, ” Con của bọn họ bị ảnh hưởng TV không ít a. Triển Tô Nam lắc nhẹ chóp mũi Nhạc Nhạc: “Đúng vậy, lợi hại giống trên TV vậy.”



“Ngô…” Nhạc Nhạc do dự, bé muốn đi, nhưng bé không muốn rời xa ba ba. Nhạc Nhạc nhìn về phía anh hai, chuyện này bé nghe theo anh hai.



Dương Dương suy nghĩ thật lâu, rồi hỏi: “Ba ba… có thể sinh em bé chứ?”



Lúc này, người sững sờ đổi thành Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Chuyện này chắc không nên gạt hai đứa nhỉ.



Kiều Thiệu Bắc trầm giọng nói: “Tất nhiên. Chỉ là thân thể ba ba không tốt, không nhất định có thể mang thai. Nếu trong vòng năm năm ba ba không có thai, ba Triển và ba Kiều sẽ đi thắt ống tinh, không nhắc tới chuyện này nữa.”



Nhạc Nhạc vừa nghe thế liền thấy buồn, trong lòng lại rất mâu thuẫn. Bọn nó muốn ba ba sinh em trai hoặc em gái cho bọn nó, nhưng lại lo lắng cho thân thể của ba ba.
Tiếp theo thầy giáo còn nói một ít tình huống của Dương Dương và Nhạc Nhạc, trên cơ bản đều là khen hai bé, và mục đích cuối cùng là muốn Cố Khê tận lực khai thác tiềm lực của bọn nhỏ, không nên mai một tài năng của bọn nhỏ. Những lời này trước kia cũng có không ít người nói qua với cậu, nhưng khi đó năng lực cậu có hạn, không cách nào cung cấp cho bọn nhỏ môi trường học tập tốt hơn.



Từ văn phòng thầy giáo đi ra, Cố Khê tới cổng trường chờ bọn nhỏ tan học. 4 giờ, tiếng chuông tan học vang lên, Cố Khê đang trầm tư liền phục hồi tinh thần lại, gọi điện thoại cho Dương Dương, nói cho nhóc biết cậu đang chờ ở bên ngoài. Đợi không bao lâu, Cố Khê liền thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc dắt theo Tom và Thomas chạy đến. Trời tháng 11 đã lạnh, bốn đứa nhỏ lại chạy đến đầu đầy mồ hôi. Bọn nó vừa chạy tới, Cố Khê liền nhanh chóng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bọn nó.



“Ba ba, chủ nhiệm lớp tụi con tìm ba làm gì vậy?” Dương Dương vội vàng hỏi.



Cố Khê nói: “Về nhà nói sau, không có chuyện gì lớn.”



“Dạ.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc không hỏi, Tom và Thomas lại không khách khí, lên tiếng hỏi: “Chú Cố, buổi tối ăn cái gì nha.” Gần đây, dinh dưỡng của hai bé cực kỳ dồi dào, nên đã cao lên không ít.



Cố Khê cười nói: “Cùng đi siêu thị đi, các con muốn ăn gì thì tự mình chọn.”



“Chú Cố vạn tuế!” Tom và Thomas vui mừng nhảy tung tăng.



Cách trường học không xa có một siêu thị rất lớn, Cố Khê đã nói với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam là bọn họ muốn đi siêu thị. Chốc lát nữa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc sẽ trực tiếp đến siêu thị đón bọn họ, rồi sau đó cùng nhau về nhà.



Đến giao lộ, Cố Khê và bốn đứa nhỏ chờ đèn xanh, Tom và Thomas luôn miệng nhắc đi nhắc lại những thứ muốn mua, còn Dương Dương và Nhạc Nhạc thì kể cho ba ba nghe chuyện xảy ra ở trường học ngày hôm nay. Đèn xanh sáng, Cố Khê hai tay dắt Tom và Thomas chạy nhanh qua đường bộ, Dương Dương và Nhạc Nhạc theo sát bọn họ.



Một chiếc xe chạy hướng ngược lại bọn họ, sau khi chạy được một khoảng liền thắng gấp ngừng lại. Người lái xe vội vàng quay đầu lại, ánh mắt mở to: “Cố Khê?!” Hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi không, người nọ nhanh chóng giẫm chân ga chạy tới giao lộ phía trước, rồi quay đầu xe lại. Rất nhanh đuổi kịp Cố Khê, hắn liền giảm tốc độ để có thể nhìn rõ hơn, tiếp theo trên mặt hiện lên khiếp sợ.



“Thật là cậu ta!”



Tới siêu thị, Cố Khê và bọn nhỏ đi vào, người nọ bối rối nhìn nhìn chung quanh, sau đó lái xe vào hầm đỗ xe của siêu thị. Không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng phải người kia! Bốn đứa nhỏ kia là con của Cố Khê sao? Sao lại có hai đứa nhìn giống như con lai? Áp chế bối rối trong lòng, đem xe dừng lại, hắn xuống xe, hướng thang máy chạy nhanh tới.