Viễn Khê

Chương 84 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


“Tô Nam? Uh, đã tới siêu thị, vừa vào không lâu.”



“Các anh sắp tới?”



“Được, em ở siêu thị chờ các anh. Em ở lầu hai – khu chuyên về rau củ. Được, em chờ các anh.”



Cúp điện thoại, Cố Khê nói với con trai: “Ba Triển và ba Kiều lập tức đến, chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ.”



“Dạ.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc mỗi người đẩy một chiếc xe mua sắm. Trong xe mua sắm do Dương Dương đẩy để các loại nguyên liệu nấu ăn, còn trong xe mua sắm do Nhạc Nhạc đẩy thì để túi sách của bốn đứa bọn nó. Tom và Thomas nhìn chăm chú vào các loại đồ ăn muôn màu muốn sắc mà do dự, bởi vì mặc kệ là đồ ăn gì tới tay chú Cố rồi đều có thể biến thành từng món ngon mỹ vị, muốn buông tha cho cái nào cũng đều luyến tiếc.



Đang chọn chọn, Tom và Thomas đồng thời dừng động tác, tiếp theo hai đứa đồng thời quay đầu về một hướng, trên mặt mang theo cảnh giác. Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn theo phương hướng bọn nó đang nhìn, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Cố Khê đang xem giá cả rau dưa cũng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tom và Thomas hướng một cái kệ hàng đi tới.



“Tom, Thomas?”



Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy qua theo, Cố Khê đứng ở tại chỗ vẻ mặt khó hiểu, xảy ra chuyện gì sao?



Tom và Thomas đi qua, rồi đi chung quanh nhìn nhìn, sau đó Tom nghiêm túc nói với Dương Dương và Nhạc Nhạc: “Có người theo dõi chúng ta.”



Thomas lại tìm một vòng, sau khi quay lại, nói: “Hắn chạy rồi.”



“Sao các em biết có người theo dõi chúng ta?” Dương Dương và Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.



Tom nói: “Từ lúc 4 tuổi, bọn em đã đi theo nhóm Sophie cùng bọn họ huấn luyện lực nhạy bén. Vừa rồi em và Thomas đều cảm giác được có người đang rình chúng ta.”



Thomas gật gật đầu: “Chính xác là đang nhìn trộm chú Cố và các anh.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc liền trở nên khẩn trương, Tom hướng bọn họ làm động tác im lặng, nhỏ giọng nói: “Em không cảm nhận được nguy hiểm trên người đối phương, hẳn là không có ác ý. Đừng làm cho chú Cố lo lắng.”



Thomas nói: “Có lẽ là người quen trước kia của chú Cố.”



Dương Dương và Nhạc Nhạc rất lo lắng, Tom và Thomas giữ chặt tay hai người bọn họ, nói: “Không phải sợ, cho dù đó là người xấu chúng em cũng có thể bảo hộ chú Cố.”



“Đừng nói cho ba ba của anh biết.” Dương Dương nói.



“Dạ.”



Bốn đứa nhỏ quay trở lại, Cố Khê hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Thomas cười nói: “Vừa nãy con nghe được tiếng giống như chuột kêu, kết quả chạy tới thì thấy không phải, chỉ là món đồ chơi.”




Triển Tô Phàm nhanh chóng lắc đầu, nói: “Không, không có. Anh không phải là loại người không biết phân biệt công và tư, hơn nữa anh cũng không gây khó dễ cho con. Con ở công ty rất bận rộn, anh hy vọng con có thể sớm nắm bắt được công ty, nên những quyết định quan trọng anh đều để cho con tham gia.” Cho dù có hắn cũng không dám nói với cha.



“Hừ!” Nào biết, ông Triển cũng chẳng vui vẻ gì, ngược lại càng thêm tức giận.”Ta còn không biết nó đang tính toán gì sao?”



“Ba?”



Ông Triển nhìn chằm chằm vào con út, sau đó thở dài, nói: “Con ở Kenya làm rất tốt, bây giờ trở về đây, ở công ty làm cũng rất tốt. Đàn ông Triển gia chúng ta không có kẻ bất lực.”



“Con biết, ba, con sẽ không để cho Triển gia và cha mất mặt.” Bỗng nhiên nhớ tới  hai đứa bé kia, ánh mắt Triển Tô Phàm có chút hoảng hốt, nhưng rất mau lại hoàn hồn.



“Tô Phàm.”



“dạ?”



Triển Khôn do dự hỏi: “Anh con gần đây có chỗ nào khác thường không?”



“Chỗ khác thường?” Triển Tô Phàm cố gắng nhớ lại, rồi lại thật cẩn thận nhìn cha, nói: “Con không phát hiện gì cả. Mỗi ngày anh đều rất bận rộn.”



Ông Triển vừa nghe thế, sắc mặt càng thêm tối tăm. Qua một lúc lâu, ông khẽ cắn môi, hỏi: “Con có biết, cái tên Cố Khê kia, hiện đang làm gì không?”



Triển Tô Phàm không chút nghĩ ngợi liền lắc mạnh đầu: “Không biết. Ở trước mặt con anh không nói gì cả, con cũng không thấy anh dẫn cậu ta tới công ty.” Nghĩ đến ông già nhà mình lại muốn nhúng tay vào, Triển Tô Phàm rất bất an mà nói: “Ba, anh tìm cậu ta nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được rồi, ngài cũng đừng quản chuyện của bọn họ nữa. Nếu anh nguyện ý buông tay thì đã buông tay từ lâu.”



Trừng mắt nhìn con út, Triển Khôn nói: “Ta mới lười quản chuyện nhảm nhí của nó. Ta chỉ muốn biết anh con cho tên đó tới công ty làm việc hay là nuôi tên đó.”



Triển Tô Phàm nào dám lắm miệng, thật cẩn thận mà trả lời: “Con không nghe nói cậu ta đang làm việc ở công ty, có thể anh tìm cho cậu ta công việc khác. Dù sao cậu ta cũng là đàn ông, cũng không thể để anh hai nuôi cậu ta đi.”



“Hừ, khó nói. Không phải trước kia tên đó được anh con và Thiệu Bắc nuôi sao?”



Triển Tô Phàm vội vàng nói tốt: “Khi đó cậu ta vẫn còn là học sinh, hơn nữa cậu ta cũng có đi làm công a. Ba, đều đã mười mấy năm, nếu cậu ta là loại người để người khác nuôi thì sao có thể sống sót a, hơn nữa cậu ta còn có con phải nuôi mà.” Nói thật ra là – cho dù Cố Khê được anh hắn và anh Thiệu Bắc nuôi cũng là chuyện đương nhiên a. Tất nhiên lời này Triển Tô Phàm không dám nói ở trước mặt cha, miễn cho cha lại hiểu lầm Cố Khê hơn nữa.



“Vừa nhắc đến là ta lại nổi giận.” Triển Khôn cả giận nói: “Người ta đều đã kết hôn sinh con, anh con và Thiệu Bắc chính là bị mù rồi. Vì tên đó giữ mình như ngọc không nói, hiện tại ngay cả con của mình cũng không muốn. Vốn ta nghĩ bọn nó sẽ không hồ đồ ở trên chuyện này, nào biết bọn nó vừa gặp tên đó xong liền trở nên điên điên khùng khùng. Ta cũng không bảo bọn nó lấy người khác, bọn nó ở Mỹ nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết đến chuyện mang thai hộ sao? Chẳng lẽ còn muốn ông già này phải đích thân nói rõ thì bọn nó mới hiểu sao?”



Triển Tô Phàm nhanh chóng trấn an cha, nói: “Ba, không phải Cố Khê vừa trở về sao, anh và anh Thiệu Bắc khẳng định sẽ không có tâm tư này. Nói không chừng vài năm sau bọn họ sẽ suy nghĩ về chuyện này. Chẳng sợ anh không muốn thì anh Thiệu Bắc cũng phải suy nghĩ cho chú Kiều a. Anh Thiệu Bắc mà muốn có con thì anh tuyệt đối cũng muốn theo.” Thấy tình hình như vậy, Triển Tô Phàm lại càng không dám nói cho cha biết chuyện về hai đứa bé kia.



Ngẫm thấy Triển Tô Phàm nói cũng có lý, sắc mặt Triển Khôn tốt lên một chút, nói: “Ta mặc kệ chuyện của anh con, còn con phải cố gắng ở công ty làm việc, tuy ta giao công ty cho anh con, nhưng vẫn có phần của con. Trên vấn đề gia sản, ta sẽ không thiên vị bất kỳ ai.”



“Ba, ngài lại suy nghĩ nhiều rồi, con có bao nhiêu năng lực thì tự con hiểu rõ.” Đối với vấn đề tranh đoạt gia sản gì gì đó, Triển Tô Phàm tuyệt đối không dám có ý niệm gì trong đầu, hắn cũng không muốn bị anh hắn đánh chết. Hơn nữa, nếu muốn đem công ty giao cho hắn hắn cũng không dám nhận.



Triển Khôn thực vừa lòng với thái độ của con út, ông rất ghét chuyện anh em tranh đoạt gia sản rồi trở mặt thành thù. Tùy tiện ăn bát cháo, Triển Khôn vì chuyện của con cả mà chẳng còn khẩu vị để ăn uống nữa.



Triển Tô Phàm nhìn cha rời đi, trong lòng rầu rĩ, đi sai một bước sai cả vạn dặm, nếu lúc đó hắn không cáo trạng với cha và giúp cha hãm hại Cố Khê, thì cha và anh hai sẽ không biến thành như hiện tại. Nhưng đã làm sai rồi, giờ có hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp bù đắp lại. Mà bước đầu tiên chính là gặp mặt Cố Khê xin lỗi, chỉ khi nào được Cố Khê tha thứ, thì anh hai hắn mới chịu tha thứ cho hắn, từ đó có thể làm cho quan hệ giữa cha và anh hai không còn bế tắc như hiện tại.