Viễn Khê

Chương 85 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Nói tạm biệt với Angela, Cố Khê tắt video đi, như thường lệ mỗi ngày lại bắt mạch cho chính mình. Sau vài phút, cậu thở dài, vẫn là không có. Ghi nhớ lời Angela nói – không thể gây cho mình áp lực quá lớn, Cố Khê hít sâu hai cái làm cho tâm tình của mình khôi phục bình tĩnh, rồi bắt đầu sửa sang lại nội dung mà mình đã học hôm nay.



Có người gõ cửa, sau đó lên tiếng hỏi: “Tiểu Hà, học xong chưa?”



Là Tô Nam, Cố Khê đứng dậy đi mở cửa: “Vừa mới xong.”



Triển Tô Nam nhìn thoáng qua trong phòng, thấy video đã tắt, y mới cầm chặt tay Cố Khê, nói: “Quán sủi cảo đã trang hoàng xong, nhân viên cũng tìm đủ, anh dẫn em qua đó xem thử, Thiệu Bắc đã ở bên đó.”



“A, được, em đi thay quần áo.”



“Không vội.”



Không nghĩ tới quán sủi cảo lại trang hoàng xong mau như thế, nhân viên cũng tìm đủ, Cố Khê chạy nhanh về phòng thay quần áo đi ngoài, rồi đi theo Triển Tô Nam.



Lên xe, Triển Tô Nam giao cho Cố Khê một tập văn kiện, nói: “Phía bên ngục giam rất phối hợp, trong đây là hồ sơ của 7 nhân viên mà bọn anh đã chọn, bốn nam, hai nữ. Còn có một đứa nhỏ mới vừa đầy 18 tuổi, là tội phạm thiếu niên, một tháng trước vừa mới ra tù, bạn anh ở cục cảnh sát đưa nó đến chỗ Thiệu Bắc, muốn Thiệu Bắc để ý một chút, bọn anh cũng đưa nó đến quán luôn, vừa đi làm vừa đi học. Trước mắt, 8 người này đã được huấn luyện qua, nếu sau này nhân công không đủ bọn anh lại tiếp tục đưa người tới, em xem tư liệu về bọn họ trước đi.”



“Dạ.”



Cố Khê xem tư liệu của mỗi người rất chú tâm, cậu đặc biệt chú ý tới đứa bé tội phạm thiếu niên mà Triển Tô Nam đã nhắc tới.



“Bình Quả?”



“Đứa bé này là cô nhi, trước đây bị người mua làm công cụ ăn xin, trưởng thành thì bị đưa đến băng nhóm trộm cướp, sau khi băng nhóm trộm cướp kia bị phá, nó bị phán hai năm giáo dục lao động vì tội trộm cướp, là một đứa bé đáng thương. Anh nghe bạn nói kỳ thật đứa bé này rất ngoan, chỉ là số mệnh quá chua cay. Nó không có người thân, bạn anh muốn cho nó có thể vừa học vừa làm, ban ngày ở trong quán làm công, buổi tối đi học lớp bổ túc.”



“Như vậy rất tốt. Xem ảnh chụp cũng không giống là một đứa bé hư hỏng.”



Phía sau mỗi phạm nhân đều có một quá khứ bi kịch, cho nên mặc cho những người này đã từng phạm tội, thậm chí còn giết người, nhưng Cố Khê cũng không ngại, hơn nữa cậu tin tưởng những người này đều đã được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chọn lựa kỹ càng.



Tới quán sủi cảo, Cố Khê gặp được nhóm nhân viên tương lai của cậu. Những người này từ ngục giam đi ra nên trên người có một ít đặc điểm khác người thường, rõ ràng nhất chính là im lặng ít nói, nói cái gì cũng đều thích đáp “dạ” hoặc là “rõ”. 8 người này đều là tù khổ sai vừa được phóng thích không lâu, nên rất quý trọng cơ hội được làm việc này. Sau khi bọn họ nhìn thấy ông chủ chân chính của quán sủi cảo – Cố Khê, cũng an tâm không ít, ông chủ thoạt nhìn rất hòa thuận, hơn nữa dù biết bối cảnh không tốt của bọn họ vẫn không hề cho bọn họ cảm giác bị khinh thường.



8 người này đã được huấn luyện qua, Cố Khê cùng mỗi người bọn họ tỉ mỉ nói chuyện với nhau một lần, lại để bọn họ thực hành thao tác ở nhà bếp một lần, cuối cùng cậu giữ lại ba người làm việc ở nhà bếp, một người thu ngân, còn bốn người còn lại làm nhân viên chạy bàn, nhưng khi quán quá bận cũng phải tới nhà bếp giúp đỡ.




“Ba ba.”



Cố Khê từ trong sổ sách ngẩng đầu lên: “Tan học rồi.”



“Ba ba, ba ba đang xem cái gì vậy?” Nhạc Nhạc tiến đến bên người ba ba, Cố Khê đem sổ sách chi tiêu đưa cho con trai xem, rồi nói: “Tết sắp đến, ba ba đang suy nghĩ nên xắp xếp cho mấy người Bình Quả như thế nào, các con có ý gì hay không?”



Dương Dương và Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc, Nhạc Nhạc nói: “Ba, hay là để chú Đại Thuận và anh Bình Quả đến nhà chúng ta đón tết?”



Dương Dương nói: “Đón năm mới, bác cả và bác hai cũng đến nhà chúng ta, người trong nhà rất nhiều, chú Đại Thuận và anh Bình Quả có tới đó cũng sẽ không mất tự nhiên.” Không phải bọn nó không biết nhân viên trong quán đã từng ngồi tù, nhưng bọn nó không ngại cũng bảo đảm những người khác không ngại.



Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, rồi nói với ba ba: “Ba ba, đêm 30 gọi mấy người chú Đại Thuận ở trong quán tự mình đón năm mới, chúng ta sẽ mua đồ tết giúp họ, chờ mùng 3 hoặc mùng 4, cả nhà chúng ta đến quán cùng bọn họ ăn bữa tiệc, coi như đón năm mới với họ, được không ạ?”



Sau một hồi băn khoăn suy nghĩ, Cố Khê cảm thấy rất tốt, sờ đầu Nhạc Nhạc, nói: “Chủ ý này rất được, vậy hai con đi hỏi mấy cô chú xem đón năm mới có muốn về nhà hay không? Để xem đón năm mới có bao nhiêu người không muốn về nhà.”



“Chúng con đi ngay đây.” Dương Dương và Nhạc Nhạc chạy ra ngoài.



Nguyên đán đã qua, Cố Khê lấy lịch bàn qua, trên ngày 4 tháng 2 vẽ một vòng tròn, thời gian qua thật mau a, chớp mắt một cái lại qua một năm. Nghĩ đến một sự kiện, Cố Khê cúi đầu thở dài.



“Ba ba.” Hai bé đi ra ngoài hỏi thăm đã trở lại, “Chú Đại Thuận, chú Phiến Tề, anh Bình Quả và chị Mẫn đều không trở về nhà đón năm mới.”



“Bọn họ nói nghe theo an bài của ba ba.”



Cố Khê cười cười, nói với Dương Dương: “Con đi nói cho mấy người chú Đại Thuận – 9 giờ sáng ngày mai họp, nói về chuyện an bài lễ đón năm mới và công việc.”



“Dạ.” Dương Dương chạy đi, Nhạc Nhạc tiến đến trước mặt ba ba vươn tay ra, Cố Khê đem sổ sách giao cho bé, ở trên việc buôn bán các con so với cậu có chủ ý hơn.



6 giờ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lái xe tới quán sủi cảo, Cố Khê ở trong phòng làm việc thương lượng với bọn họ chuyện an bài lễ đón năm mới và công việc, đợi đến 7 giờ, cậu bảo các con thay quần áo cùng hai người về nhà, thời điểm đi khỏi, trong quán gần như không còn chỗ ngồi. Cố gắng của nhân viên quán, nhân mạch của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, hơn nữa là nhân sủi cảo do Cố Khê tự mình điều chế, khiến cho quán sủi cảo của Cố Khê đã bắt đầu vang danh khắp nơi, nếu tình huống hiện tại vẫn kéo dài tiếp tục, quán sủi cảo mở chi nhánh đó chỉ là chuyện sớm muộn.



Sau khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mang Cố Khê và các con đi khỏi quán sủi cảo, ở phố đối diện, bên trong một chiếc xe ngừng đã lâu, một người thanh niên nhìn theo Cố Khê và hai đứa bé đi khỏi, thở hắt ra.