Viễn Khê

Chương 86 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Trong phòng ngủ, Cố Khê mới vừa tắm xong, nửa thân trên để trần, nằm úp sấp ở trên giường để Kiều Thiệu Bắc massage phần eo cho cậu, còn Triển Tô Nam thì ngồi xếp bằng ở bên người cậu ấn ngón tay cùng cánh tay cho cậu. Sau khi trời trở lạnh, trừ bỏ mỗi ngày làm nhân sủi cảo ra, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gần như sẽ không cho Cố Khê làm việc nhà, lại càng không cho Cố Khê chạm vào nước lạnh. Mặc kệ là phòng tắm hay phòng bếp đều chảy nước ấm, xác xuất Cố Khê chạm vào nước lạnh cơ bản bằng không. Cố Khê muốn mang thai, nên có rất nhiều thuốc không dám tùy tiện uống, cũng không dám dùng thuốc phụ trợ để giảm bớt đau đớn xương cốt.



Nghe theo đề nghị của Angela, mỗi đêm Cố Khê đều ngâm mình bằng nước ấm, sau đó Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam sẽ massage cho cậu, dùng phương pháp này để giảm bớt sự đau đớn do thời tiết gây ra cho cậu. Được hai người massage rất thoải mái, Cố Khê đều muốn ngủ, bất quá còn có chuyện cậu chưa thương lượng với hai người a.



“Tô Nam, Thiệu Bắc, sắp đến tết rồi, tết năm nay … Các anh trở về nhà đi.”



Động tác của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời ngừng lại. Cố Khê xoay người ngồi dậy, cầm lấy áo ngủ mặc vào người, nói: “Tết năm ngoái các anh đã không về nhà, năm nay cũng nên về nhà một chuyến.”



Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không lên tiếng, gần đây bọn họ cũng đang phiền não chuyện này. Bọn họ muốn đón tết với Cố Khê và các con, nhưng cha mẹ bên kia đã gọi điện thoại nhiều lần dặn dò bọn họ năm nay phải về nhà đón tết, hai người còn chưa biết nên xử lý thế nào.



Nhìn khó xử cùng buồn bực trên mặt hai người, Cố Khê cầm tay hai người, nói: “Bình thường có thể không trở về nhà, nhưng năm mới nhất định phải trở về. Năm nay nhà anh cả và anh hai đều muốn tới Doanh Hải đón tết, nhà bên này các anh cứ yên tâm đi, cứ về nhà đón tết cùng người thân. Các cụ cũng đã lớn tuổi, không quay về là không thể chấp nhận được.”



Thở dài một tiếng, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm lấy Cố Khê, cuối cùng hóa thành ba chữ: “Thực xin lỗi.”



“Không có gì phải thực xin lỗi.” Cố Khê cũng ôm lại hai người, cảm động mà nói: “Hiện tại, em chỉ muốn sống bình an với các anh. ‘Gia hòa vạn sự hưng’, em cũng không muốn các anh bị kẹp ở giữa, hai mặt đều khó xử. Nếu không phải vì em, các anh cũng sẽ không có nhà mà không thể quay về.”



“Tiểu Hà!” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thối lui, vẻ mặt không vui, “Không cho phép em nghĩ như thế!”



Cố Khê nắm chặt tay hai người: “Tết này trở về đi.”



Hai người cắn chặt răng, Cố Khê lại nói: “Trở về đi, mặc kệ thế nào cũng là đón tết, cả nhà nên đoàn viên.”



“Bọn anh thật sự muốn đón tết với em và các con.” Triển Tô Nam ôm lấy Cố Khê, vô cùng áy náy, “Anh và Thiệu Bắc không ở nhà, Dương Dương và Nhạc Nhạc sẽ rất buồn.”



“Bọn nó sẽ hiểu.” Cố Khê làm sao không biết mâu thuẫn cùng thống khổ của hai người này khi bị kẹp giữa cậu và người nhà, cậu lựa chọn ở lại, lựa chọn chung sống cùng hai người này, nhưng cậu lại không có biện pháp đạt được sự chấp nhận của các cụ ấy, cậu duy nhất có thể làm là tận lực không cho hai người này khó xử. Có một số việc trong lòng ba người đều biết rất rõ, bất quá ai cũng không tính toán nói ra.



“Trở về đi, đáp ứng em.”



Sau một hồi lâu, Triển Tô Nam cắn răng phát ra một từ “Được”, Kiều Thiệu Bắc thì im lặng mà hôn lên môi Cố Khê, đem áy náy của mình hóa thành một nụ hôn kịch liệt. Bọn họ đều rõ ràng, nếu tết năm nay mà không trở về nhà, cha mẹ bên kia sẽ hiểu lầm Cố Khê càng sâu hơn, có đôi khi bọn họ thật muốn liều lĩnh nói cho cha mẹ – Cố Khê là mẹ của cháu bọn họ, Dương Dương và Nhạc Nhạc là cháu ruột của bọn họ.



“Tô Nam… Thiệu Bắc…”



“Tiểu Hà …” Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Bọn họ thề, chỉ có tết năm nay bọn họ không ở bên người Cố Khê và các con, chỉ có tết năm nay.







Việc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc phải về nhà đón tết, ba người đều tính sẽ nói với bọn nhỏ vào buổi tối.



Tết sắp đến, Cố Khê liền phát tiền thưởng cho nhân viên, tuy nói quán sủi cảo vừa mới khai trương không được mấy tháng, nhưng phúc lợi nên cho vẫn phải cho, hơn nữa nhân viên trong quán đều thật cố gắng. 8 nhân viên chính thức trong quán – Đại Thuận, Bình Quả và Phiến Tề không có người thân, tết đến sẽ ở lại trong quán. Gia đình của chị Tâm và những người khác đều ở gần Doanh Hải, nhưng vì mới ra tù, nên bọn họ cũng không đi thăm họ hàng vào dịp tết, nhiều nhất là ở cùng cha mẹ hay con cái, cho nên tất cả mọi người đều nhất trí vẫn buôn bán trong những ngày tết. Đối với bọn họ mà nói nhàn rỗi chỉ khiến cho suy nghĩ miên man.



Nghe theo đề nghị của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, rồi kết hợp với đề nghị của nhân viên trong quán, lễ mừng năm mới Cố Khê cho mỗi nhân viên 3000 tiền thưởng, dù sao quán sủi cảo cũng mới khai trương, khấu trừ mọi phí tổn cùng tiền khai trương cũng gần như không còn lợi nhuận gì. Bất quá, tuy không nhiều lắm, nhưng mọi người vẫn rất vui.


Trái tim Cố Khê nhói đau một trận, cậu hít một hơi thật sâu, nói: “Tô Phàm, cho dù không có cậu, giữa tôi và bọn họ cũng sẽ phát sinh vấn đề khác … Khi đó, chúng tôi đều quá trẻ, đem hết thảy mọi thứ đều coi quá đơn giản. Ba người chúng tôi sống cùng nhau, vốn đã vi phạm thế tục cùng đạo đức, nếu còn có thể thuận lợi trôi chảy, thì đó mới là không có thiên lý.”



Triển Tô Phàm vội vàng nói: “Ba tôi và chú Kiều sẽ không xen vào nữa, tôi, tôi cũng thiệt tâm hy vọng các anh có thể sống cùng nhau, chỉ có sống cùng với anh, anh tôi và anh Thiệu Bắc mới có thể cười, mới có thể hạnh phúc.”



“Cám ơn cậu, Tô Phàm.” Cho dù người này đã từng đối với cậu làm chuyện như vậy, nhưng giờ khắc này, người này thiệt tâm chúc phúc cho bọn họ, Cố Khê vẫn nhịn không được nói một tiếng cám ơn với đối phương. Bất quá Triển Tô Phàm cũng không dám nhận tiếng cám ơn này, hắn thực sự áy náy thực sự áy náy, nhất là nhìn gần Cố Khê như thế này, hắn lại càng áy náy.



Túm túm quần, Triển Tô Phàm nói quanh co: “Ba tôi và chú Kiều, kỳ thật, đã chấp nhận anh, chính là, chính là không bỏ xuống được mặt mũi. Anh, đừng để, trong lòng nha. Mấy ngày hôm trước, mẹ tôi, nói với anh tôi, tết năm nay hãy dẫn anh và mấy đứa nhỏ về nhà.”



Cố Khê cười cười, không nói gì.



Triển Tô Phàm túm túm quần, nghĩ cậu không tin, gật mạnh đầu: “Thật sự, tôi chính tai nghe được mẹ tôi nói chuyện điện thoại với anh tôi!”



“Tô Phàm, cám ơn cậu.”



Triển Tô Phàm lại nói: “Hiện tại, ba tôi rất nhớ anh tôi, chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, gặp anh ấy nhiều một chút … Những thứ khác, anh tôi muốn làm gì thì làm, ông cũng sẽ không quan tâm. Ông chính là, chính là cảm thấy anh tôi vẫn còn hận ông, cho nên vẫn không mở miệng bảo anh tôi mang anh về nhà, kỳ thật tôi biết, ông rất muốn như thế. Cố Khê, tôi không cầu anh tha thứ cho tôi, nhưng ba tôi và chú Kiều, bọn họ đã lớn tuổi, chuyện ngàn sai vạn sai lúc đấy đều là lỗi của tôi, xin anh, anh hãy tha thứ cho ba tôi và chú Kiều.”



Cố Khê cười cười, thản nhiên nói: “Đều đã qua, không có gì tha thứ hay không tha thứ.”



Triển Tô Phàm cắn cắn miệng, đứng lên, vái Cố Khê một cái thật sâu: “Cố Khê, thực xin lỗi, cám ơn anh.”



Cố Khê đứng lên, nội tâm xúc động hàng vạn hàng nghìn lần, nói: “Tô Phàm, đã mười mấy năm trôi qua, mọi người nên tiến về phía trước, nếu cứ để mình chìm trong quá khứ, ngày như thế làm sao sống nổi. Hiện tại tôi sống tốt lắm, cũng thực hạnh phúc. Tôi đã buông xuống, các người cũng để xuống đi.”



Triển Tô Phàm xoa xoa mắt, gật gật đầu. “Vậy, tôi đi đây… Anh tôi và anh Thiệu Bắc, không để cho tôi tới gặp anh. Thế nhưng không gặp anh, không nói với anh một tiếng xin lỗi, tôi vĩnh viễn không thể ngủ yên.”



“Chớ để ở trong lòng. Cậu lái xe tới à?”



“Uh.”



“Vậy, đi đường chú ý an toàn.”



“Uh. Tôi, đi đây.”



“Tạm biệt.”



“… tạm biệt.”



Hai đứa bé ở ngoài cửa giống như khỉ vậy, thoáng một cái đã tiến vào nhà bếp. Cố Khê mở cửa, đưa Triển Tô Phàm – mắt đỏ ngầu – đi ra ngoài. Xe của Triển Tô Phàm dừng ở phố đối diện, Cố Khê nhìn hắn lên xe, rồi mới phất tay nói lời từ biệt với hắn.



Triển Tô Phàm lái xe rời đi, Cố Khê thở ra một hơi thật dài, xoay người trở về. Mọi người trong quán đều thật cẩn thận mà nhìn ông chủ quay về văn phòng, đóng cửa lại, bọn họ cũng nghe được tiếng động cùng tiếng hô của ông chủ truyền từ trong phòng ra, tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì đó.



Ngồi ở sau bàn làm việc, Cố Khê chống hai khủy tay lên bàn, úp mặt mình vào lòng bàn tay, trong lòng bởi vì Triển Tô Phàm đột nhiên đến mà không thể bình tĩnh. Mà ở trong KTX nhân viên ở phía sau quán, Đại Thuận, Bình Quả cùng Phiến Tề thì đang luống cuống chân tay, bởi vì Dương Dương và Nhạc Nhạc đang khóc.