Viễn Khê

Chương 87 :

Ngày đăng: 06:34 19/04/20


Khi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tới đón Cố Khê, Cố Khê cũng không nói cho bọn họ biết Triển Tô Phàm đã tới. Dương Dương và Nhạc Nhạc không thoải mái trong lòng, cũng không dám ở trước mặt ba ba biểu lộ ra cái gì, làm bộ chơi game trên máy. Về đến nhà, Cố Khê vừa thay quần áo vừa nghĩ làm thế nào để nói với hai người, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng thay quần áo cùng cậu lại mở miệng trước.



Triển Tô Nam trực tiếp hỏi: “Hôm nay Tô Phàm tới?”



Cố Khê cả kinh, thấy sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc âm trầm, liền theo bản năng hỏi: “Các anh, biết rồi.”



Sự tình liên quan đến Triển Tô Phàm, Kiều Thiệu Bắc không tiện nhiều lời, Triển Tô Nam nói: “Có người lạ vào quán tìm em, anh và Thiệu Bắc tất nhiên sẽ biết. Nó tới tìm em làm gì?”



Cố Khê nở một nụ cười thoải mái, nhìn hai người nói: “Các anh đừng hiểu lầm, Tô Phàm tới tìm em là muốn xin lỗi. Em cũng thật sự bị cậu ấy dọa cho mất hồn, bất quá, trong lòng cũng kiên định không ít.”



Triển Tô Nam nhíu mày, cũng chẳng có chút cao hứng nào.



Cố Khê ngồi lên ghế sofa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đi qua, ngồi ở bên cạnh cậu, cầm tay cậu, Cố Khê xúc động nói: “Mười mấy năm không gặp, Tô Phàm thay đổi rất nhiều, em thiếu chút nữa đã không nhận ra cậu ấy. Cậu ấy, quỳ xuống, nhận sai với em, nói rằng cậu ấy hy vọng ba chúng ta có thể hạnh phúc… Em, em thật không nghĩ tới, Tô Phàm sẽ …” Thở hắt ra một hơi dài, tâm tình vẫn kích động như cũ, Cố Khê cười với hai người, rồi nói: “Cảm thấy giống như đang nằm mơ.”



Vui sướng của Cố Khê xuyên thấu qua nụ cười thoải mái truyền đến trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, nhìn ra được lời xin lỗi của Triển Tô Phàm đã dời đi tảng đá đè nặng trong lòng Cố Khê. Hai người ôm Cố Khê, đầu lần lượt cọ cọ lên mặt Cố Khê, trong lòng vẫn cực kỳ áy náy.



Cố Khê vỗ vỗ tay hai người: “Xuống nhà ăn cơm thôi.”



Nói xong, cậu đứng lên, giơ tay ra, đem hai người kéo dậy, rồi nói với Triển Tô Nam: “Nếu Tô Phàm rảnh, anh gọi cậu ấy đến nhà ăn sủi cảo đi.”



“Tiểu Hà …” Triển Tô Nam không biết nên nói cái gì nữa, thương tổn mà Tô Phàm gây ra cho Cố Khê chỉ vì một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ toàn bộ sao? Không có khả năng.



Cố Khê vui vẻ nói: “Em nói rồi, mọi thứ đã qua, chẳng lẽ mỗi ngày phải cau có mặt mày mà sống sao? Đi thôi đi thôi, xuống nhà ăn cơm, sau này các anh ai cũng không được ở trước mặt em nhắc đến chuyện trước kia nữa, em đều đã quên, đều không nhớ rõ nữa.” Bắt lấy tay hai người, Cố Khê kéo bọn họ đi ra ngoài.



Bị động mà để Cố Khê dắt đi, giống hai đứa nhỏ buồn bã ỉu xìu, lại mang theo một chút làm nũng với người yêu, trong mắt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy ý cười.



“Tiểu Hà, ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai anh và Tô Nam cũng không đi làm.”



“Dạ, ngày mai em sẽ nghỉ ở nhà một ngày, trong nhà cũng có đồ tết cần mua. Mạn Mạn gọi điện thoại nói nó và Thôn Trang còn có anh cả và anh hai em đến ngày 29 mới có thể tới đây. Bọn họ đã đặt vé máy bay rồi.”



“Uh, bảo Mạn Mạn báo cho anh biết thời gian bay và hạ cánh, anh sẽ phái xe ra đón bọn họ.”



“Dạ.”



Kéo hai người đến phòng khách, còn Cố Khê thì đi tới nhà ăn. Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng thoải mái một ít, ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó hỏi bà Từ: “Dương Dương và Nhạc Nhạc đâu? Còn chưa xuống sao?”


Xuống xe bus, Dương Dương và Nhạc Nhạc tiếp tục đi bộ tới nhà sách, khoảng cách tới nhà sách còn hai con đường nữa. Kỳ thật bắt thêm một chuyến xe nữa là có thể đến ngay nhà sách, nhưng hai đứa cảm thấy không cần thiết, đi bộ cũng coi như đang rèn luyện thân thể. Nhiều nhất chỉ hơn hai mươi phút là tới nơi, không cần thiết phải tốn tiền cho một lần xe nữa, tiết kiệm 4 đồng thì có thể mua nữa ổ bánh mì a. Cái gì ở Doanh Hải cũng đắt hơn ở Phổ Hà, bọn nó càng không thể tiêu tiền lộn xộn.



Hai anh em vừa đi vừa tán gẫu, lúc đi ngay bụi cây có tuyết đọng, bọn nó còn nắm lấy tuyết ném lên trên người đối phương, người đi đường đi ngang qua đều mỉm cười nhìn hai đứa bé song sinh chơi đến quên trời quên đất. Đùa giỡn vui vẻ thế này, hai đứa phảng phất lại nhớ tới những  ngày không lo không phiền ở Phổ Hà – không biết ba ba đã từng rất thương tâm; không biết ba ba đã từng bị người ăn hiếp; không biết mình suýt nữa thành cô nhi; không biết sự ra đời của bọn nó lại bị một số người không hề hoan nghênh.



Hiện giờ đã hết kỳ hạn cấm lưu thông, đợt tuyết lớn mấy ngày hôm trước cản trở lưu thông đã tan từ lâu, hiện giờ trên mặt đường chỉ còn chút lầy lội. Xe hai bên đường cái qua lại rất đông, phía trước 100 m chính là cửa khẩu đường cao tốc, nên xe cộ qua lại toàn chạy với vận tốc cao. Muốn hỏi điểm Dương Dương và Nhạc Nhạc không thích ứng nhất ở Doanh Hải là gì, thì chính là xe hơi đếm không hết, mỗi lần ra ngoài một mình, bọn nó đều nhất định phải ‘mắt nhìn 6 phương, tai nghe 8 hướng’, mọi lúc mọi nơi đều phải chú ý bảo hộ an toàn cho mình, mỗi lúc như thế bọn nó đều đặc biệt tưởng nhớ sự yên tĩnh của Phổ Hà.



Kéo khăn quàng cổ cản trở việc nói chuyện xuống, Nhạc Nhạc nói: “Anh hai, ngày hôm qua em cảm thấy ba Triển và ba Kiều vô cùng đáng thương.”



“Uh, anh cũng thấy vậy.” Dương Dương cũng kéo khăn quàng cổ xuống, thở ra một ngụm hơi, mặt mang ưu sầu mà nói: “Anh cảm thấy hiện giờ ba Triển và ba Kiều bị kẹp giữa baba, chúng ta và mấy người kia, ba Triển và ba Kiều muốn đón tết với chúng ta, nhưng ba ba của các ba không thích chúng ta, mà tết đến, ba Triển và ba Kiều lại không thể không về nhà. Nhạc Nhạc, trước khi năm mới đến chúng ta không cần nhắc lại chuyện này, đừng để ba Triển và ba Kiều càng thêm buồn khổ.”



Nhạc Nhạc buồn khổ nói: “Em sẽ không nhắc tới. Ngày hôm qua là em sợ ba phát hiện ra chúng ta biết người kia tới, nên mới tìm lý do này, sau đó em hối hận muốn chết.”



Dương Dương đá tuyết đọng trên đường, nói: “Người kia là tới xin lỗi ba ba, em nói xem ông ta có thật lòng không? Ba ba đã tha thứ cho ông ta. Nếu ông ta lừa ba ba, hoặc là muốn làm giảm đi sự cảnh giác của ba ba đối với ông ta, sau đó mới âm thầm ra tay với ba ba, như thế thì phải giải quyết thế nào?”



Nhạc Nhạc khẽ cắn môi: “Chúng ta có ba Triển và ba Kiều, mới không sợ ông ta. Nếu sau này ông ta còn tới tìm ba ba, chúng ta sẽ trực tiếp nói cho ba Triển và ba Kiều biết. Anh hai, em không thích ông ta, ông ta đã đánh ba ba.”



“Anh cũng không thích ông ta.” Tuy người kia đã quỳ xuống xin lỗi ba ba, nhìn qua cũng rất thành thật, nhưng ai biết được chứ. Trừ ba Triển và ba Kiều ra, bọn nó không tin bất kỳ người nào ở phía bên đó.



Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiến thắng xe cực kỳ chói tai, cùng lúc đó cũng vang lên một tiếng nổ đáng sợ. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, huyết sắc trên mặt hai đứa nháy mắt biến mất. Chỉ thấy sườn đường bên kia có một chiếc xe bồn dầu đang từ trong con đường nhỏ chạy ra cùng một chiếc SUV đang chạy tới với cấp tốc cao tông mạnh vào nhau, thân xe SUV nháy mắt biến hình. Tiếp theo có vài chiếc xe cưỡi đi lên, chiếc xe bồn dầu theo quán tính đẩy chiếc xe đã biến hình vọt lên lối đi bộ.



Trong lúc nguy hiểm, Dương Dương bắt lấy Nhạc Nhạc vọt vào bụi cây bên cạnh, Nhạc Nhạc lập tức lấy lại tinh thần cùng anh hai nép mình vào trong bụi cậy.



‘Oanh!’ Ánh lửa bốc lên tận trời, xe bồn dầu nổ tung. ‘Rầm rầm!’ Lại là một loạt tiếng nổ mạnh. Có linh kiện xe hơi bay qua trên đầu Dương Dương và Nhạc Nhạc, tiếp đó là tiếng mọi người thét chói tai và khóc lớn. Thiệt nhiều xe tông vào nhau, tiếng đụng xe ‘bang bang phanh’ vang lên liên tục, những chiếc xe bị va chạm chồng chất lên nhau như một trái bom đã mở kíp nổ đặt ở trên mặt đường. Trong lúc nhất thời, con đường nguyên bản trật tự yên tĩnh trong nháy mắt biến thành địa ngục trần gian, mà ngay cả người đi trên lối đi bộ cũng chẳng may mắn thoát khỏi, bị xe hơi trượt tới đánh bay ra ngoài.



Dương Dương và Nhạc Nhạc không dám chui ra, cứ ôm đầu co rút người lại trong bụi cây, thẳng đến khi tiếng nổ mạnh từ từ giảm bớt, hai đứa mới dám thở ra một hơi. Tiếng nổi mạnh vẫn dư âm đến vài phút, Dương Dương và Nhạc Nhạc động cũng không dám động, mãi cho đến lúc cảm giác không nguy hiểm nữa, Dương Dương mới dám ngẩng đầu lên tìm hiểu, tiếp đó nhóc sửng sờ chết đứng tại chỗ.



“Anh hai.” Nhạc Nhạc nhô đầu ra theo, cũng bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.



Trên mặt đường cách bọn nó không quá 20 30m, xe hơi bị cháy ánh lửa bốc lên tận trời, người bị cháy từ trong xe hơi phóng ra, hô to cứu mạng đầy thê lương, trên lối đi bộ có rất nhiều người đang nằm bất đông trong vũng máu, những chỗ tuyết đang tan ra đều là máu loãng đỏ tươi. Dương Dương và Nhạc Nhạc tê liệt ngồi ở trong bụi cây, lúc này mới cảm thấy vô cùng sợ hãi. Thiếu chút nữa …, nếu bọn nó xuống xe sớm vài phút, nếu bọn nó không thông minh mà trốn vào trong bụi cây, thì người đi đường bị tông chết cũng có thể là bọn nó!



Vài phút sau, Dương Dương vỗ mạnh Nhạc Nhạc: “Mau đi cứu người!” Nói còn chưa xong, Dương Dương đã chui ra khỏi bụi cây, chạy tới phía trước.



“… Anh hai! Anh chờ em một chút!”



Nhạc Nhạc nhéo nhéo mặt mình, rồi vội vã chạy theo sát anh hai, từ khi bé sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.