Vĩnh Sinh

Chương 224 : Vô Sinh Kiếm Phái

Ngày đăng: 04:07 22/04/20


Mạnh Thiểu Bạch chém ra một kiếm xé rách mây trắng, rồi sau đó ung dung đi vào. Hắn nâng kiếm chỉ về phía Phương Hàn và Tinh Vân Bảo Bảo, khí thế sắc bén vô cùng, hai mắt lấp lánh, tràn ngập phấn chấn, chỉ bằng vào khí thế này cũng đủ để xé rách trời xanh, đảo lộn nhật nguyệt. Cổ nhuệ khí này khiến cho người ta có cảm giác không thể ngăn cản, bất cứ ai đứng trước mặt hắn cũng phải thừa nhận không bằng, không ai có được khí tức sắc bén như vậy.



Phương Hàn đã gặp qua không ít thiên tài nhưng cũng chưa từng thấy ai mạnh như Mạnh Thiểu Bạch.



Vô luận Mạnh Thiểu Bạch đứng ở đâu, lúc nào thì cũng làm cho người ta có cảm giác là không có chuyện gì hắn không dám làm, không có chuyện gì không thể, giống như coi trời bằng vung.



Coi trời bằng vung, không chút câu thúc, gan to mật lớn, tự tin vào bản thân, có thể chiến thắng hết thảy. Bất cứ lúc nào thì Mạnh Thiểu Bạch cũng tản mát ra một cỗ khí tức như vậy.



Bất quá Phương Hàn lại có chút phản cảm, chân mày hơi nhíu lại nói: "Chúng ta đều là đồng môn, không thể tranh đấu ở bên ngoài như thế này! Muốn tranh đấu thì vẫn phải tuân thủ môn quy, đến Thiên Hình Thai trong Vũ Hoá Thiên Cung. Còn chuyện ngươi nói Tinh Vân Bảo Bảo làm xằng làm bậy, chỉ là nói hươu nói vượn. Mại Bảo Đại Hội là dựa vào tiền của ma mua bán bảo bối, ai có tiền thì mua được bảo bối. Mà ngươi tiền không bằng người, lại nói người khác làm xằng, làm bậy. Đây là đạo lý gì? Ta cũng không phải là kẻ mà ngươi có thể tuỳ ý chửi mắng! Kẻ nghèo hèn!"



Phương Hàn nói chuyện tuy ôn hoà, không có ngữ khí bén nhọn, nhưng từng chữ lại như đao thương sắc bén, nhất là ba chữ "Kẻ nghèo hèn" cuối cùng, khiến cho mặt Mạnh Thiểu Bạch biến sắc.



Ba ba ba ba ba ba!



Tinh Vân Bảo Bảo liên tục vỗ tay, chỉ vào Mạnh Thiểu Bạch nói: "Kẻ nghèo hèn? Ngươi chính là một kẻ nghèo hèn. Không có tiền mua đồ lại cản đường cướp bóc."



"Tên nhóc con hỗn xược!" Trên trán Mạnh Thiểu Bạch loé ra một đạo hào quang màu trắng, tựa như có những đường thẳng màu trắng lập loè, Phương Hàn thấy tình cảnh này thì từ trong mắt hắn cũng bắn ra những đạo tơ máu.



Tư tư tư.



Những đường huyết quang mỏng như sợi chỉ chắn trước mặt Tinh Vân Bảo Bảo, va chạm với những đường sáng màu trắng, sau đó cả hai đều biến mất.



Thân thể Phương Hàn vang lên những tiếng nổ nhỏ, cả người lui về sau, mà Mạnh Thiểu Bạch chỉ hơi nhíu mày. Qua lần giao tranh này có thể thấy được pháp lực của Mạnh Thiểu Bạch mạnh hơn Phương Hàn nhiều.
Trong một thoáng khi Phương Hàn thoáng có chút thất thần, kiếm của Mạnh Thiểu Bạch đã phá tan huyết quang của Huyết Dạ Vương, đánh thẳng vào người hắn.



Kiếm thuật như vậy, thật sự có thể nói là thần sầu quỷ khóc!



Đây cũng là lần đầu tiên Phương Hàn thấy được một kiếm như thế này, một kiếm mang theo Tuyệt Sát Đạo, điên đảo càn khôn. Nhưng bản thân Phương Hàn dù sao cũng là người trải qua trăm trận chiến, từng được sự chỉ điểm của thần bí nhân trong Thái Nguyên Tiên Phủ, thông hiểu các loại thủ đoạn quỷ bí. Tại thời điểm nguy cơ cận kề này, tinh thần tập trung cao độ, dùng toàn bộ lực lượng của bản thân, kiếm trong mắt hắn bỗng trở nên chậm lại! Một luồng tinh thần hoả bộc phát ra.



Lập tức pháp lực trong đầu hắn bốc cháy mãnh liệt.



"Phá cho ta!"



Trong sát na đó, thân hình hắn biến hoá không ngừng, giống như một cây đại thụ không ngừng lay động giữa cuồng phong thét gào, làm cho kiếm của Mạnh Thiểu Bạch đâm vào khoảng không. Sau đó bàn tay của hắn giơ lên, Huyết Dạ Vương hoá thành một bàn tay lớn, máu chảy đầm đìa, không gian tràn ngập tiến ma quỷ gào khóc, lại lẫn cả tiếng hót cao vút của chim đỗ quyên, âm thanh ghê rợn, đánh mạnh về thân thể của Mạnh Thiểu Bạch.



Khấp Huyết Đại Thủ Ấn, là một loại thủ đoạn công kích do Huyết Dạ Vương biến hoá thành.



Thân thể Mạnh Thiểu Bạch loé lên, cả người biến thành một cái bóng nhàn nhạt, kiếm trong tay cùng với thân thể hoà thành một thể, nhân kiếm hợp nhất, không gì có thể phá vỡ, Khấp Huyết Đại Thủ Ân đánh vào khoảng không, mà thân thể hắn thì quỷ dị hiện ra ở sau lưng Phương Hàn, kiếm khí nồng đậm đánh vào huyệt Ngọc Chẩm của Phương Hàn, tựa hồ muốn một kiếm đánh nát đầu Phương Hàn.



Một kiếm này vừa đánh ra, trên thân kiếm đã toả ra một luồng hấp lực kì dị, toả ra bốn phía, tạo thành một luồng lốc xoáy vô hình khổng lồ, lấy kiếm làm tâm, tất cả thời gian, không gian, nguyên khí trong nháy mắt bị sụp đổ rồi tụ tập lên trên thân kiếm, giống như một kiếm này của hắn chém ra đã hút sạch tất cả mọi thứ trong không gian.



Kiếm thuật như vậy thực có thể gọi là "Vô Sinh"!



Không còn chút sinh cơ nào, không để cho người ta có một con đường sống nào.