Vĩnh Sinh
Chương 388 : Trong thế tục
Ngày đăng: 04:09 22/04/20
Chuyển Thế Đầu Thai Quyết của Hoàng Tuyền Đồ có thể che dấu hết thảy toàn bộ khí tức của bản thân, kể cả khí tức của Thanh Đế Mộc Hoàng Công, Cây Thế Giới.
Mộc đạo nhân là yêu quái hệ mộc, có cảm ứng rất mạnh với các loại thánh vật và thần thông mộc hệ, là một loại cảm ứng là có củng bổn nguyên. Nếu như cứ để hắn tiếp tục sử dụng khả năng cảm ứng này thì sợ là trước khi trở về Vũ Hóa Môn, pháp lực của Phương Hàn đã tiêu hao hết rồi, không thể tiếp tục phi hành nhanh như trước nữa. Phải biết rằng đầu sỏ muôn đời có khí tức sau dày hơn rất nhiều, có thể vận dụng ý niệm thu lấy nguyên khí Tiên Giới giống như Cây Thế Giới vậy.
Nếu tiếp tục liều mạng so sánh khí tức thì Phương Hàn tuyệt đối không thể bằng với hai đầu sỏ muôn đời liên thủ.
Năng lực lớn nhất của đầu sỏ muôn đời chính là vận dụng thần niệm, mở ra hư không, không ngừng hấp thu nguyên khí từ Tiên Giới, đạt tới cảnh giới thực khí. Thực khí giả thần minh bất tử, theo đuổi trường sinh.
Phương Hàn đối chiến với đầu sỏ muông đời, mắc phải bất lợi lớn nhất chính là ưu thế của Cây Thế Giới hoàn toàn không có ý nghĩa nữa, ở khoảng khí lực sâu dày này thì Phương Hàn không cách nào tranh đấu cùng cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh được.
Cho nên hắn quyết định tránh đi mũi nhọn.
Vận dụng Chuyển Thế Đầu thai Quyết tránh né đi, thời gian cáng lâu, pháp lực của hắn tích súc được càng nhiều, càng có thêm cơ hội trốn về tới Vũ Hóa Môn, bằng không nếu cú tiếp tục phi hành như trước thì lượng nguyên khí tiêu hao rất nghiêm trọng, còn chưa về tới Vũ Hóa Môn thì khí lực đã cạn kiệt, đến khi đó thì tình cảnh còn nguy hiểm hơn.
Phương Hàn tuy vượt qua được Phong Hỏa Đại Kiếp, năm ý thức hải trong đầu được mở rộng ra gấp đôi, nhưng mà kim đan lại mới có thêm ba đại vô thượng thần thông, tiêu hao rất nhiều pháp lực, nhất là Đại Phổ Độ Thiền Quang, tiêu hao một lượng pháp lực khổng lồ.
Công pháp Phật Môn đều là tu tâm, rèn luyện tinh thần, so với Tiên Đạo thì tiêu hao nhiều pháp lực hơn.
Sau khi thi triển Chuyển Thế Đầu Thai Quyết, Phương Hàn biến thành Đạo Mệnh Thư Sinh, ẩn dấu toàn bộ khí tức của bản thân rồi hạ xuống một địa phương đông người trong thế tục. Hắn thoắt cái đã hạ xuống một tòa thành lớn, hóa thành một thư sinh đứng giữa dòng người hối hả.
Trong lúc duy nghĩ, Phương Hàn đi tới, móc ra một khối bạc đạt lên trên bàn làm cho lão nhân kia lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn khối bạc, sau đó dùng ánh mắt mờ đục, hữu khí vô lực nhìn Phương Hàn nói: "Công tử, ngươi đến coi cái gì?"
"Cũng không có gì, ta coi như là giúp cho công việc làm ăn của ông, tích chút công đức mà thôi. Lần này ta tới tham gia khoa cừ." Phương Hàn mỉm cười nói, "Thấy ông cũng không phải thấy tướng số, ta chỉ muốn nghe từ miệng ngươi một ít lời dễ nghe thôi. Ta vốn học theo đạo thánh nhân, đại nghĩa nho môn, không tin số mệnh, có đều khoa cử sắp tới, áp lưc lớn. Ông có nói sao thì số bạc này vẫn là của ông."
"Thật không?" Thầy tướng số già cả hữu khí vô lực này nhìn khối bác, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Phương Hàn hồi lâu rồi mở miệng ra nói: "Người trẻ tuổi, ngươi căn bản không phải là thư sinh. Ngươi cũng không phải đến đây dự khoa cử."
"A? Sao ông biết?" Phương Hàn ngồi xuống trước sạp, hắn ngược lại biết rõ các thầy tướng số trong thế tục thường hay xuất bất kỳ ý, quấy nhiễu tâm thần của người khác, moi ra một ít thứ hữu dụng, sau đ1o tùy ý phát huy, hù cho người ta cả kinh thì mới có thể thoải mái cầm tiền đi.
"Ngươi vừa mới vượt qua mồi hồi kiếp nạn, có đều kiếp này vừa đi, kiếp khác lại đến. Ngươi đang tránh né kiếp số. Mạng của ngươi rất nhiều kiếp số, đây cũng là do trước đ6y ngươi đã tạo thành quá nhiều nghiệt duyên." Lão nhân dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn nói.
Phương Hàn nghe xong thì không nhịn được mà kinh hãi, lập tức thay đổi ánh mắt, chăm chú nhìn lão nhân lười nhác này thật lâu. Hắn phát hiện lão nhân này mặc một cái áo dài đen phủ từ đầu tới chân, ngón tay khô gầy, nhìn là biết đã trải qua rất nhiều phong xương, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, cho thấy đã trải qua sự bào mòn của năm tháng.
Đây là một lão giả bình thường trong thế tục, không có cái gì thần kỳ, trên người không có chút ba động nào của pháp lực cả.
"Ta có thể có kiếp số gì? Nói nhảm quá đi." Phương Hàn lắc đầu, liên tục cười lạnh, "Ta tạo nên nghiệt duyên gì?"
"Huyền, huyền, huyền, gặp kiếp số cũng là bình thường… Lão nhân nhìn lên bầu trời, thở ra một hơi dài, "Kiếp số chính là tâm ma, tâm ma chính là kiếp số. Chuyện trong thế gian này phần nhiều đếu do tâm ma gây nên."