Vĩnh Sinh

Chương 631 : Đại sát tứ phương

Ngày đăng: 04:11 22/04/20


Phương Hàn rốt cục cũng thành công luyện hóa Hoang Thần Chi Thi, thu Tổ Vu kính tới tay, mà đám Hoang Thần Vương, Côn Bằng, Thao Thiết, Mạnh Thiểu Bạch bốn vị cao thủ ở bên ngoài luyện hóa Tổ Vu kính đều bị chấn khai.



Nhưng mà Phương Hàn cũng không có cách nào phát huy ra lực công kích của hai kiện pháp bảo Hoang Thần Chi Thi, Tổ Vu kính. Chỉ có thể dùng làm pháp bảo để tồn kho hoặc lấy nguyên khí. Nhưng mà hiện tại Phương Hàn cũng không thiếu pháp bảo có lực công kích cường đại, nếu có đủ Thuần Dương nguyên khí, mặc dù hiện tại Hoàng Tuyền Đồ chưa khôi phục hoàn toàn, thế nhưng nếu thiêu đốt ngàn ức Thuần Dương đan cũng có thể phát ra uy lực của Luân Hồi Chi Bàn, đủ có thể khiến cao thủ Trường Sinh thất trọng Giới Vương Cảnh khiếp sợ.



Hiện tại Phương Hàn cũng không có thời gian kiểm kê, ở trong Hoang Thần Chi Thi rốt cuộc có bao nhiêu Thuần Dương đan, thế nhưng khẳng định là lên tới con số trăm ngàn ức. Thậm chí còn có còn có khả năng là hơn vạn "Một trăm tỷ", đến một con số khủng bố.



Loại lực lượng này khẳng định có thể khiến Hoàng Tuyền Đồ hoàn toàn khôi phục lực lượng.



Sau đó thi triển ra Luân Hồi Chi Bàn, tiến hành oanh tạc vĩnh viễn tới địch nhân.



Một cái hóa thân của Thái Hoàng Thiên cũng đều bị Luân Hồi Chi Bàn oanh tạc, có thể thấy được bây giờ Phương Hàn hung tàn thô bạo cỡ nào.



Tổ Vu kính ở trong tay Phương Hàn, hắn tùy ý khẽ động, trong Hoàng Tuyền Đồ lập tức có hơn ngàn ức Thuần Dương đan được thiêu đốt.



Số lượng một ngàn ức Thuần Dương đan đối với Hoang Thần Chi Thi mà nói chỉ là một sợi lông mà thôi. Phương Hàn chưa bao giờ sử dụng Hoàng Tuyền Đồ thoải mái đến như vậy.



Cơ hồ lực điều khiển Hoàng Tuyền Đồ được đề thăng lên hơn phân nửa.



Đương nhiên là do cảnh giới của Phương Hàn không đủ, nếu như đạt tới cảnh giới Trường Sinh đệ bát trọng "Hỗn Động", hoàn toàn có thể kích phát hết uy lực của tuyệt phẩm đạo khí, đến lúc đó có thể chính thức trấn áp Chư Thiên. Cho dù Hư Tiên, Chân Tiên cũng không phải sợ.



Mà hiện tại cảnh giới của Phương Hàn còn, bằng vào lực lượng bản thân không thể nào phát ra toàn bộ uy lực của tuyệt phẩm đạo khí, thậm chí là thượng phẩm đạo khí.



Đương nhiên bây giờ có đầy đủ Thuần Dương nguyên khí tiêu xài, Hoàng Tuyền Đồ cũng hoàn toàn được thể hiện ra mặt sắc bén của nó.



Luân Hồi Chi Bàn cự đại nghiền ép tới chỗ đám người Mạnh Thiểu Bạch, Hoang Thần Vương, Thao Thiết, Côn Bằng.



"Không xong, hắn đã thành công luyện hóa Hoang Thần Chi Thi." Hoang Thần Vương trông thấy Tổ Vu kính xuất hiện trong tay Phương Hàn, trong gương hiện lên bóng ảnh cự đại của Hoang Thần Chi Thi, không ngừng lóe lên quang hoa, mà thân thể Phương Hàn lại phát ra tinh lực sung mãn, toàn thân đều đắm chìm trong Thuần Dương nguyên khí, hắn biết chuyện này hỏng bét rồi.



"May mà kẻ này còn chưa tu thành Tạo Vật Cảnh, đến Trường Sinh ngũ trọng Tạo Vật Cảnh, chưa tu thành Tạo Vật chi khí, nếu không có thể mở ra tầng thứ ba của Hoang Thần Chi Thi, tìm được tất cả linh hồn lạc ấn của Hoang Thần chúng ta, hoàn toàn khống chế được chín chín tám mươi mốt đầu Hoang Thần, thậm chí ta cũng lọt vào khống chế, bây giờ còn có cơ hội giết chết tên Phương Hàn này cướp lấy Tổ Vu kính trong tay hắn, để ta luyện hóa lại Hoang Thần Chi Thi!"



Hoang Thần Vương thấy một màn như vậy, trong lòng vẫn hô may mắn, không còn cách nào khác, lực hấp dẫn quá lớn, hơn nữa hắn có thể thoát ly khỏi thân phận Khôi Lỗi, khôi phục lại tự do.



Bản thể của đầu Hoang Thần Vương này là lợi hại giống như Đấu Mỗ Thần Hoàng, sau khi được luyện chế thành Hoang Thần, lực lượng càng cường hoành, hơn nữa hắn có thể khống chế tám mươi đầu Hoang Thần cường đại khác, tập hợp lại thành một thể, Nhân Hoàng Bút cũng không thể giết được hắn, cho nên hắn có chỗ dựa rất lớn.



Đương nhiên hắn không ngu xuẩn đến độ một mình đi đối phó với Phương Hàn, trong một sát na hắn tùy ý khẽ động, rất nhiều đại môn trong Hoang Thần đại điển đều mở rộng.



Thoáng cái biến hóa này khiến cho rất nhiều cường giả trong Thiên Vũ Chi Khố đều chấn động.



Giờ khắc này Hoang Thần Vương liền gào to một tiếng: "Phương Hàn của Vũ Hóa Môn đã cướp được Hoang Thần Chi Thi, nhưng mà bây giờ hắn còn chưa thể thúc dục được lực lượng của kiện pháp bảo này, chỉ có thể lấy được bảo tàng trong đó mà thôi, chư vị, mọi người cùng nhau liên thủ giết kẻ này cướp lấy bảo bối trong tay hắn, có thể tìm được bảo tàng vô tận, lúc đó mọi người cùng nhau chia sẻ."



Tiếng thét này là hắn vận dụng toàn bộ lực lượng, một cỗ lực lượng xuyên qua thời không, không biết truyền đi bao xa.



Một chiêu mượn đao giết người này thật sự là lợi hại. Ở trong Thiên Vũ Chi Khố tối thiểu nhất cũng cường đại cỡ Ứng Tiên Thiên, tỷ như Tô Tú Y có Hoàng Thư, tỷ như mấy kẻ ở Hắc Ám đại thế giới có thần bí, cao thủ của Thánh Quang đại thế giới, hơn nữa còn có rất nhiều cao thủ Phương Hàn chưa bao giờ đụng qua.



"Đáng chết! Đầu Hoang Thần Vương này thật đáng chết!" Phương Hàn vừa ra khỏi liền nghe thấy tiếng gầm rú của Hoang Thần Vương, tuy Luân Hồi Chi Bàn có thể nghiền ép đối phương, thế nhưng không biết Hoang Thần Vương đã thi triển một môn đạo thuật gì, hơi chút nhoáng lên đã biến mất khỏi Hoang Thần điện, khiến Luân Hồi Chi Bàn của Phương Hàn oanh kích khắp ngõ ngách trong Hoang Thần điện.



Cả Hoang Thần điện kiên cố bị oanh kích phá vỡ hơn một nửa, có thể thấy được Luân Hồi Chi Bàn hung mãnh cỡ nào.



Thao Thiết, Côn Bằng hai đầu thần thú bị dọa cho mồ hôi lạnh tứa ra.



"Nếu để cho tiểu tử này chính thức chiếm được Hoang Thần Chi Thi, sau khi lực lượng vững mạnh hoàn toàn có thể thôi động được lực lượng của Hoàng Tuyền Đồ, vậy thì sẽ thế nào? Hơn nữa trên người của hắn không chỉ có một kiện tuyệt phẩm đạo khí, liên tục thôi động hai kiện tuyệt phẩm đạo khí, chúng ta đúng thật là chết không có chỗ chôn a." Côn Bằng cùng Thao Thiết nhìn nhau.



Vừa rồi nếu không phải trốn nhanh theo Hoang Thần Vương, bọn họ cũng khó tránh khỏi độc thủ.



Oanh long!



Đầu Hoang Thần Vương này vừa kế mượn đao giết người xong, quả nhiên nhận được hiệu quả.



Rất nhiều cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt tràn vào trong Hoang Thần điện, sau đó vây kín cả điện phủ, mà Hoang Thần Vương lại thét dài bay trở lại Hoang Thần điện, cùng rất nhiều người vây quanh ngôi điện phủ này.



Tràng diện lập tức trở nên phức tạp.



Phương Hàn nâng Tổ Vu kính, ở đây có một số người đều nhìn thấy bên trong Tổ Vu kính xuất hiện Hoang Thần Chi Thi cự đại, cung cấp Thuần Dương nguyên khí hào hùng cho hắn.



Lập tức đám người đều biết giá trị của Hoang Thần Chi Thi, đều hiện ra thần sắc ghen ghét.



Bọn họ không có lý do gì mà không ghen ghét.



"Không xong, Phương Hàn, không thể tưởng được lần này tiến vào Thiên Vũ Chi Khố đoạt bảo lại có nhiều thế lực cường đại như vậy." Phong Dao Quang nhìn chung quanh, sắc mặt bỗng nhiên cũng thay đổi.
"Chư thần sáng tạo thế giới, theo lời chư thần, chính là chân lý. Chư thần nói rằng bất hủ, sẽ vĩnh viễn trường tồn."



Thanh âm rõ to kèm theo kinh văn của "Sang Thế Kỷ" vang vọng trên bầu trời, kèm theo một quyền trấn áp Chư Thiên, một quyền này quả thật có thể diệt thiên địa, sáng tạo thế giới. Đầu Hoang Thần Vương này chính thức cho thấy lực lượng của mình. Muốn hoàn toàn ngăn cản Phương Hàn.



Mà ở bên cạnh Hoang Thần Vương, Côn Bằng, Thao Thiết, đôi mắt của hai đầu thần thú cũng đỏ ngầu, hiện ra sát khí, lực lượng ngưng tụ trên thân thể, đều tự thi triển ra thủ đoạn công kích cường đại nhất của mình.



"Thôn Thiên Thổ!"



"Phách Đạo Vũ Trụ!"



Hai đầu thần thú này nộ hống, trên thân thể mỗi đầu đều đang có dấu hiệu thiêu đốt một phần tuổi thọ trên thân thể mỗi đầu đều có khoảng chừng hai ngàn ức mã lực, còn gấp đôi so với tám mươi tỷ của Phương Hàn. Dù sao cũng là thái cổ thần thú, hơn nữa còn thi triển bí pháp thiêu đốt tuổi thọ.



Đương nhiên hiện tại Phương Hàn chiếm được tinh thể pháp tắc thời gian của Nguyên Vô Tội, tu vi tăng lên, chỉ cần sau khi tiêu hóa lực lượng sẽ tăng lên tới ngàn ức cũng không phải là việc gì khó.



Nhưng mà bây giờ hắn không có thời gian để củng cố tu vi.



Côn Bằng, Thao Thiết xuất thủ thập phần tinh diệu, là nương theo đòn xuất thủ của Hoang Thần Vương, muốn đánh úp lại, hơn nữa mục tiêu cũng không phải chặn đánh Phương Hàn, mà là Hoang Thần Chi Thi trong Tổ Vu kính trên tay Phương Hàn.



Hai đầu thần thú này cũng giảo hoạt tới cực điểm.



"Chư Thần Sang Thế!" Phương Hàn là người biết rất rõ sự lợi hại của môn đạo thuật này, mà khi Hoang Thần Vương thi triển ra, so với mình thi triển còn hoàn thiện hơn không biết bao nhiêu lần, hơn nữa Hoang Thần Vương là cao thủ Giới Vương Cảnh, cơ hồ giống như Đấu Mỗ Thần Hoàng, ngoại trừ không có tuyệt phẩm đạo khí ra, pháp lực thậm chí còn cao hơn mụ.



Một chiêu Chư Thần Sang Thế tung ra, trọn vẹn đánh cho nguyên khí thiên địa điên cuồng sụp đổ, dường như một quyền này trực tiếp đánh nát bấy cây cột chống trời vậy, bây giờ đã không còn thứ gì để chèo chống, bầu trời triệt để sụp đổ.



Cho dù Nhân Hoàng Bút khi thoáng trông thấy kinh văn Chư Thần Sang Thế cũng bị vây hãm, bị phong ấn trong một thế giới khác.



Phương Hàn, Phương Thanh Tuyết thoáng cái mất đi người bảo vệ, tự mình phải đối mặt với công kích của hai đầu thần thú. Hai đầu thần thú này tuy giống như Phương Hàn đều là Trụ Quang Cảnh Trường Sinh tứ trọng, thế nhưng dưới tình huống thiêu đốt tuổi thọ, còn khủng bố hơn nhiều so với tu sĩ Tạo Vật Cảnh, thậm chí là Thiên Vị Cảnh.



Trong nháy mắt Phương Hàn cảm giác Tổ Vu kính trong tay mình chuẩn bị rời tay mà bay đi. Rơi xuống người hai đại thần thú. Hai đại thần thú này lựa chọn thời cơ rất chính xác.



"Không tốt!" Phương Hàn lập tức cảm thấy kiếp sợ: "Chẳng lẽ bị hai đầu súc sinh này đoạt đi thành quả?"



"Lực lượng của vận mệnh, vĩnh viễn lưu truyền, dòng sông vận mệnh, xuyên qua cổ kim..." Một thanh âm rõ to vang vọng ra, đồng thời Phương Thanh Tuyết ở bên người một mặt thúc dục Bạo Lôi chi thành, một mặt thúc dục Tiểu Túc Mệnh Thuật.



"Lực lượng của vận mệnh, vận chuyển Chư Thiên, luân pháp của vận mệnh, xoay tròn vũ trụ..." Phương Hàn không chút nghĩ ngợi một lần nữa thiêu đốt tuổi thọ của mình, phát động Tiểu Túc Mệnh Thuật.



Lúc này đây hắn thật sự muốn liều mạng.



Vừa tấn thăng đến Trụ Quang Cảnh, có hai mươi bốn vạn năm tuổi thọ, trong nháy mắt Phương Hàn thiêu đốt mười vạn năm! Không sai, không phải là một vạn năm mà là mười vạn năm.



Chính là mười vạn năm.



Một cỗ lực lượng đủ có thể khiến thiên địa thần phục từ trong thân thể Phương Hàn bay ra, khắp nơi trong hư không bắt đầu xuất hiện vết nứt, trong những khe hở kia chảy ra một thứ màu không biết tên, là mội loại chất lỏng, chất lỏng này không ai có thể gọi tên.



Tựa hồ như máu của thiên địa, thiên huyết!



Vận mệnh của thiên địa cũng bị thay đổi. Lực lượng trong thân thể Phương Hàn điên cuồng dâng lên, thân thể trở nên cự đại, cước đạp Càn Khôn, tay nâng xã tắc, miệng phun sông núi, trong mắt ẩn chứa nhật nguyệt tinh thần.



Răng rắc!



Công kích của hai đầu thần thú cư nhiên đông cứng lại trên không trung, thân thể của hai đầu thần thú này hoàn toàn không thể động đậy, tựa hồ như bị một cỗ lực lượng vô hình phong ấn chặt vậy.



"Làm sao có thể, đây là bí pháp gì! Cư nhiên lợi hại như thế, chúng ta đều không thể động đậy được nữa! Tại sao có thể như vậy, lực lượng của chúng ta cư nhiên bị một tiểu từ vừa mới bước vào Trụ Quang Cảnh giam cầm, không được, ta không tin, sức bạo phát của tiểu tử này mạnh như vậy. Hoang Thần Chi Thi, Tổ Vu kính đều là của chúng ta, chỉ có thái cổ thần thú có chúng ta mới xứng là Hoang Thần, mới có Hoang Thần khí!"



Thao Thiết, Côn Bằng rống to.



Thế nhưng giờ khắc này thân thể, khí tức của Phương Hàn giống như Chân Tiên! Hơn nữa trong đó còn bao hàm một loại lực lượng khủng bố, còn khủng bố hơn cả lực lượng của phần hóa thân của Thái Hoàng Thiên, khiến trong lòng người ta khó có thể sinh ra ý niệm phản kháng.



"Bánh xe vận mệnh, cuồn cuộn về phía trước, không thể nghịch chuyển, vận mệnh của ta, do ta nắm giữ, vận mệnh của các ngươi, cũng do ta nắm giữ! Chết!"



Bụp!



Thủ chưởng của Phương Hàn vượt qua cực hạn thời không, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn cột sáng của Bất Hủ Cổ Lôi Pháo, nặng nề oanh kích lên trên thân thể Côn Bằng.



Thân thể Côn Bằng lập tức nổ thành bột phấn, những hạt bụi này liên tục ngọ nguậy hóa thành nhiều tiểu Côn Bằng bay loạn khắp nơi, xuyên qua hư không.



Thế nhưng Phương Hàn lại tiếp tục tung ra một trảo, từng tầng từng tầng hư không vỡ vụn, tất cả bột phấn huyết nhục của Côn Bằng đều đình chỉ vỗ cánh, một lần nữa ngưng tụ thành lão giả mập mạp bắn tới lòng bàn tay Phương Hàn.