Vĩnh Sinh
Chương 649 : Khôi Lỗi đài
Ngày đăng: 04:11 22/04/20
"Sao vậy? Phong Bạch Vũ này cảm thấy hứng thú đối với Tổ Vu kính? Thiên Chi Chính Đạo, Thiên Chi Tà Đạo, hai cái gương này rốt cuộc có huyền diệu gì? Tổ Vu kính ở trên tay ta cũng không thể phát huy ra một số thủ đoạn huyền diệu, trong truyền thuyết đó là bảo bối chí cao của Vu Đạo đại thế giới, bất quá ta tham ngộ ba ngàn năm cũng chỉ thấy trong đó có không gian để chứa Hoang Thần Chi Thi mà thôi, cũng không phát hiện ra huyền bí gì. Có lẽ Phong Bạch Vũ có thể cho ta biết một số điều huyền diệu của Tổ Vu kính?"
Phương Hàn biết Tổ Vu kính khẳng định có lai lịch không nhỏ.
"Chưởng giáo chí tôn, Hoang Thần Chi Thi đang ở trong Tổ Vu kính. Nhưng mà xem ra Tổ Vu kính càng huyền ảo hơn, chưởng giáo chí tôn nếu đã cảm thấy hứng thú với cái gương này. Vậy không biết trong Tổ Vu kính có thứ gì huyền diệu vậy?"
Phương Hàn thử hỏi.
"Tổ Vu kính, rất lợi hại đó!" Phong Bạch Vũ yêu quý vuốt ve mặt gương, giống như vuốt ve khuôn mặt tình nhân vậy: "Vu thuật là một môn đạo thuật quỷ bí khó lường nằm ngoài ba nghìn đại đạo, mặc dù nói trong ba nghìn đại đạo có một môn Đại Trớ Chú Thuật, rất giống vu thuật, nhưng mà không phải là vu thuật chân chính, ba nghìn đại đạo là thần thông cao nhất trong thiên địa vũ trụ, nhưng mà vu thuật chân chính lại xuất hiện khi thiên địa vũ trụ tàn diệt."
"Ngày tàn của thiên địa vũ trụ?"
Phương Hàn ngẩn ra.
"Đúng vậy ngày tàn của thiên địa vũ trụ, chúng ta có tuổi thọ, thiên địa vũ trụ cũng có tuổi thọ, tuổi thọ của thiên địa vũ trụ Chư Thiên vạn giới đến thời điểm cuối cùng sẽ xuất hiện Thiên Nhân Ngũ Suy trong truyền thuyết. Đến lúc đó bất luận là người có đạo thuật cao thâm cỡ nào, cường hoành cỡ nào, cho dù tham ngộ tạo hóa, nhân vật thành tựu như Hồng Mông đạo nhân cũng phải già yếu, từng cái thế giới già yếu, thiên địa sẽ bị hủy diệt." Lời nói của Phong Bạch Vũ để lộ ra một tia khí tức của ngày tận thế, Phương Hàn nghe mà sởn tóc gáy, Yên Thủy Thiên cũng vậy.
"Phong Bạch Vũ, ngươi cũng đừng có nói chuyện giật gân chứ, thiên địa vũ trụ hủy diệt cũng là chuyện của không biết bao nhiêu "triệu" năm sau. Tu sĩ chúng ta có tuổi thọ cao tới đâu cũng không thể sống lâu như vậy, ngươi đúng thật là buồn lo vô cớ." Yên Thủy Thiên hừ lạnh một tiếng, tinh thần trấn định nói.
"Không xa đâu. Khi vận mệnh xuất hiện, Thiên Nhân Ngũ Suy cũng không còn xa nữa." Thanh âm của Phong Bạch Vũ lạnh lẽo như từ U Minh vọng ra, từng đạo khí lạnh làm cho người ta sởn cả da gà.
Phương Hàn phất tay, đột nhiên lóe lên mang theo Yên Thủy Thiên, cư nhiên đột phá cấm chế tầng thứ ba của Hoang Thần Chi Thi. Xuyên qua tầng tầng vách tường thủy tin tới một mảng không gian mờ mịt.
Không gian tầng thứ ba cũng không rộng lắm, không phải là một bầu trời rộng lớn, mà chỉ có một tế đàn cổ xưa rộng chừng ba nghìn bước.
Trên trên đài cổ xưa kia có khắc rất nhiền kinh văn, nguyên một chuỗi kinh văn đều cứng ngắc như tượng gỗ. Không biết là có ý nghĩa gì.
Ở chính giữa tế đàn có một số hình nhân gỗ nho nhỏ, là khôi lỗi hình người, trong đó không ngờ lại có Hoang Thần Vương, đầu này đã giao thủ cùng Phương Hàn. Còn một số là Hoang Thần Khôi Lỗi, đám Khôi Lỗi này giống như là đồ chơi được tạo ra bằng gỗ, thế nhưng ở trong mắt Phương Hàn lại là bổn mạng tinh khí ngưng tụ thành.
Chung quanh Hoang Thần Vương có tám mươi Khôi Lỗi.
Trừ số này ra còn có một số Khôi Lỗi thần thú như Thiên Thận Vương. Còn có vài Khôi Lỗi thần thú kỳ quái như một đầu quanh thân đều là gai xương, mà cái đầu lại là đầu rắn. Phương Hàn nhìn thoáng qua một cái liên nhận ra, đó chính là Hoang Xà có ghi lại trong đạo kinh cổ xưa.
Còn có một đầu thần thú giống như hổ báo, trên lưng có một đôi cánh thật rộng. Phương Hàn cũng biết đây là một đầu Tỳ Hưu, lực lượng cực kỳ lợi hại, cũng là một cự đầu trấn thủ một phương trong Thiên Vũ Chi Khố.
Trừ những loại này ra còn có hai đầu thượng cổ thần thú, Huyền Khôi, Ô Mông.
"Đây là, Khôi Lỗi đài! Phù văn trên mặt đều là Đại Khôi Lỗi Thuật, một số Khôi Lỗi trên đó đều là lạc ấn bổn mạng của Hoang Thần, thần thú, có thể khống chế được đám Khôi Lỗi rồi, có thể khống chế được Hoang Thần Vương, còn đám thần thú kia nữa! Triệu hoán bọn chúng trở về từ hư không."
Diêm đột nhiên nói.