Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên

Chương 3 :

Ngày đăng: 22:30 21/04/20


Sở Đào say rượu, còn không kịp phản ứng xem đến cùng chuyện gì đang xảy ra, ngửa mặt nằm ngã xuống giường, hai vai liền bị đè lại. Trong bóng đêm có người đè lên y, kẻ kia từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt tàn nhẫn u ám, hình như là A Sửu, hình như cũng không phải. Đôi mắt kia mang theo ánh sáng lạnh lẽo không chút quen thuộc, như là dã thú lúc ngủ đông nơi tăm tối, toàn thân phát ra vẻ kiêu ngạo khiến y tim loạn nhịp.



“Ngươi… là ai?” Trong cơn hoảng hốt, Sở Đào hỏi.



Đôi mắt kia tựa hồ lộ ra giễu cợt, hắn nghe được thanh âm không thuộc về A Sửu nói: “Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi đêm nay tâm tình không tốt, không bằng để cho ta tới hầu hạ ngươi?”



“Cút, thả ta ra!” Có loại cảm giác nguy hiểm như sắp hướng mình kéo tới, hắn bất chấp lại kẻ uy phong đang đùa giỡn kia, sợ hãi kêu to đồng thời liều mạng thoát khỏi trói buộc.



Không cho Sở Đào cơ hội phản kháng, A Sửu đè lại hắn, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, vương gia cưng à, là ngươi chủ động nhảy vào ôm lấy ta, thử hỏi ta thả ngươi như nào đây?” Không chỉ không thả, hắn còn phải dạy dỗ trẻ nhỏ một chút, đem tiểu hoàng tử ăn sạch không chừa một li. Gần đây cũng chưa có phát tiết, vừa lúc đem y ra thi hành án tử, dù sao hắn cũng đã sớm muốn thưởng thức mùi vị của tiểu hoàng tử.



Nắm chặt cằm Sở Đào khiến y không thể nhúc nhích, sau lại cúi đầu ở khóe môi y mà hôn, đầu lưỡi khẽ liếm, chậm rãi lượn theo đường cong ở đôi môi kia. Khéo léo cẩn thận phủ lên khiến môi y dần nhàn nhạt phấn hồng, người ở dưới vẫn căng thẳng run rẩy, làm hắn tim thêm loạn nhịp.



Chưa cảm nhận được lòng A Sửu lúc này, bị người mạnh như vậy vây hãm, Sở Đào vừa sợ vừa giận, còn có loại sợ hãi không thể nói rõ. Có ý muốn gọi người, lại sợ tình cảnh hoang đường này bị kẻ khác thấy, đang hoang mang do dự, chỉ cảm thấy đôi môi bị gắt gao chiếm giữ, sau bị mãnh mẽ mút lấy. Cảm giác này hoàn toàn khác với trước kia Hoắc Chẩn hôn hắn, là loại hết sức hấp dẫn, khiến hắn không thể kháng cự.



Kinh ngạc hoảng sợ cùng lúc, Sở Đào sớm đã quên ước nguyên ban đầu của mình, liều mạng lắc lư đầu muốn tránh thoát môi A Sửu. Loại sự tình này vô cùng thân mật, phải làm cùng người dễ coi, hắn không cần cùng thứ người hầu thấp hèn dây dưa, cảm giác lưỡi kia làm càn mà tiến vào dò xét, muốn tiếp xúc càng sâu hơn, hắn tức giận lập tức lấy răng cắn, A Sửu không đề phòng, vừa vặn bị cắn.



Đầu lưỡi đau nhức, A Sửu buông ra thôi khống chế Sở Đào, chỉ cảm thấy đang lúc tình nồng, không khỏi giận dữ, trở tay liền muốn đánh qua, đã thấy Sở Đào vẻ mặt nén cơn giận, dằn giọng nói: “Ta lệnh cho ngươi lập tức dừng tay, ngươi còn dám làm càn, ta giết cửu tộc nhà ngươi!”



A Sửu đè lại lửa trong lòng, dừng lại thôi cưỡng chế, đây cũng không phải là sợ hãi thân phận của Sở Đào, mà là hắn không có thói quen thi bạo trên giường. Nếu làm đối phương bị thương, tình thú cũng sẽ giảm phân nửa, bất quá tay tuy rằng không sờ qua, hạ thủ lại không chút khoan dung. Nắm chặt mạch ở cổ tay Sở Đào, khiến y không thể nhúc nhích, lập tức nắm lấy hai đầu gối y tách ra, tay kia thì tìm kiếm tiến vào cúc huyệt y, hung hăng tiến thẳng vào trong.



“A…”


A Sửu đứng thẳng, mang Sở Đào từ trong bể dục lắc lư lên xuống, nhìn vẻ mặt say mê của hắn, tiến đến hắn bên tai nhỏ giọng nói: “Không ai dám như vậy nhục nhã ta, cho nên thập nhất hoàng tử đáng yêu à, ngươi phải vì lời hôm nay ngươi nói mà trả giá đắt sau này, ta sẽ cho ngươi chính miệng nói thích ta!”



Lẩm bẩm dặn dò bên tai giống như tình nhân thì thầm, lại lộ ra chút lạnh nhạt như không vui, đáng tiếc Sở Đào giờ phút này toàn bộ đầu óc đã bị sắc dục làm cho mơ hồ. Trong người rượu cháy mạnh mẽ khiến hắn thu lại toàn bộ phòng ngự, miệng không ngừng thở dốc, cảm xúc mãnh liệt bên dưới truyền đến, thậm chí hắn còn chủ động đem chân quấn lấy hông A Sửu, động tác như là theo bản năng, rồi lại thỏa mãn mà tiến gần hơn.



A Sửu tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nham hiểm cýời, ðem sở ðào kéo vào trong lòng, khiến hai ngýời càng ôm lấy nhau chặt chẽ, ðộng tác cũng không thô bạo nhý lúc ðầu, dịu dàng ðem phân thân tiến gần thân dýới của Sở Ðào rồi bắt ðầu ðụng chạm nhẹ nhàng. Tay nắm chặt dục vọng của y, nhanh nhẹn vuốt ve, hắn chõi bời trãng gió ðã thành thói quen, vừa rồi cùng sở ðào một phen dây dýa, rất nhanh ðã tìm ra nõi nhạy cảm của y, vì thế ðặc biệt chú tâm nõi ðó, yêu thýõng mà ấn nhẹ. Quả nhiên, không cần mất nhiều thời gian, Sở Ðào liền chống ðỡ không nổi, dịch cuồn cuộn từ sau đình chảy ra, người cũng cảm thấy thoải mái hơn.



Thời cơ đã đến, A Sửu không dây dưa nhiều, ôm lấy eo Sở Đào đưa y đặt lên giường, đè lên bắp đùi y, bắt đầu ra vào, nhờ có dịch làm trơn, Sở Đào đã thích ứng được khi hắn tiến vào, theo từng chuyển động của hắn mà phát ra tiếng thở hổn hển, rên rỉ tương ứng. Sức nóng của rượu tan ra cùng phòng ngự đạo đức trong lòng, mắt nửa nhắm, liền ảo tưởng  kẻ cưỡi trên người mình thành bộ dáng của Hoắc Chẩn, tưởng tượng mình cùng người mình thích đang vui vẻ, đụng chạm một chỗ, không khỏi rên rỉ kịch liệt hơn. A Sửu hiểu được tâm tư của y, nhưng không có vạch trần, hắn bây giờ không quan tâm việc bị xem là thế thân của Hoắc Chẩn hay không, dù sao sớm muộn sẽ có một ngày, hắn phải khiến kẻ tiểu hoàng tử bướng bỉnh này thật sự thích là hắn.



Nhiệt tình lên đến cực điểm, tóc mai hai người ướt đẫm mồ hôi, tiếng rên rỉ đầy gợi tình, dây dưa đến kịch liệt, trong bóng đêm thân thể đụng chạm nhau, đồng thời một trận thất thần thở dốc, hai người cùng lúc đem nhiệt tình bắn ra.



Cùng lúc phóng thích hết, trước mắt một trận quay cuồng, theo sau là đau đớn truyền đến ngực, A Sửu đau đến thân thể căng thẳng, hít mạnh mấy hơi, cảm thấy choáng váng mới dần chậm rãi biến mất.



So với lúc trước độc phát tác cảm giác rất giống, bất quá hắn nhẩm tính bằng tay, thời hạn độc phát ít nhất còn nửa năm nữa, có lẽ gần đây hắn luyện công quá nhiều nên mới vậy, nhớ đến thời kì cố định độc phát hàng năm, A Sửu cười cười, chỉ cảm thấy bản thân đã quá lo âu.



Sở Đào vẫn chìm đắm trong dư vị sau cao trào, dòng nhiệt nóng chảy trong nội bích, hắn run rẩy đến không tự kìm hãm được, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn, giống như trôi lơ lửng trên mây. Loại khoái cảm này từ khi sinh ra chưa từng biết đến, đang lúc ngẩn ngơ, chợt thấy trên môi nóng lên, có người cúi người lại gần, ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn hôn vài cái, khuôn mặt thanh tuyệt tuấn lãng, trong mắt phượng có chút tà nịnh, bình tĩnh nhìn hắn.



Không phải Hoắc Chẩn, tựa hồ cũng không phải A Sửu, là một người hắn không quen biết, rồi lại khiến hắn có cảm giác thân thiết đến lạ lẫm. Bị đôi mắt tà nịnh kia nhìn chăm chú, lại không tránh khỏi tim nhảy thình thịch, mặc cho đối phương làm càn, hôn mấy cái như mổ nhẹ bên môi, mang theo mùi hương thoang thoảng mà hắn thích.



“Ta thề, nhất định phải giết ngươi…” Trước khi rơi vào mê man, hắn nghe thấy mình nói.



Nam nhân này dám nhục nhã hắn, nhất định không thể buông tha, giết y, khiến y chịu thật nhiều đau khổ!