Vĩnh Thặng Hoàng Triều Hệ Liệt – Phiến Trung Tình Duyên
Chương 4 :
Ngày đăng: 22:30 21/04/20
Khi Sở Đào tỉnh lại mặt trời đã lên cao, mở mắt ra, đầu óc quay về lúc kia, liền nhớ ra toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua. Hắn vội vàng xoay người ngồi dậy, phát hiện nơi này là phòng ngủ của mình, toàn thân mỏi nhừ, đầu nhức đến muốn vỡ ra, bất quá đằng sau lại không cảm thấy đau nhức mấy.
Sở Đào xuất thân hoàng thất, mặc dù chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng cũng không bỡ ngỡ, cũng biết bị khi dễ thì đằng sau sẽ trong tình trạng nào. Bất quá rất kỳ quái, trên người hắn cũng không có dấu vết khả nghi, trừ đau đầu cùng mệt mỏi bên ngoài ra, toàn bộ đều ổn.
Sở Đào cau mày, bóp đầu thật mạnh tay, hét lớn: “A Sửu, ngươi lăn ra đây!” Hắn không cho là A Sửu dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn dám ở lại trong phủ, bất quá cho dù A Sửu sợ tội mà chạy trốn, hắn cũng nhất định phái người đem y bắt trở về, đem hắn ngũ mã phân thây, để giải mối hận trong lòng!
Kêu hai tiếng không thấy đáp lại, mới gọi cổ họng đã khô, nhớ tới tối hôm qua chính mình gào thét kịch liệt, trong cơn giận dữ Sở Đào đang chuẩn bị kêu thị vệ tới, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, một tên tùy tùng chạy vào lên tiếng trả lời.
“Vương gia, A Sửu đang trong sân chăm hoa, tức khắc gọi tới ngay, người chờ một chút.”
Cái gì? Tên kia không chỉ có không trốn, còn ở đó nhàn hạ thoải mái đùa nghịch hoa cỏ, hắn lá gan cũng quá lớn đi? Sở đào cười lạnh: “Hắn không ở bên cạnh hầu hạ, chạy tới hoa viên làm gì?”
Tên tùy tùng mặt lộ vẻ khó xử, do dự mà không nói chuyện, Sở Đào điên người: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cái đó… Tối hôm qua mọi người cùng nhau đổ xúc sắc, A Sửu thua, theo luật phải chăm hoa làm một ngày công…” Ngó ngó sắc mặt Sở Đào không được vui, tùy tùng không dám nhiều lời, nói xong cuống quít chạy đi tìm người.
Không lâu sau, A Sửu vội vàng chạy tới, hướng Sở Đào khom người thi lễ: “Vương gia, tiểu nhân thấy người ngủ say, không dám gọi người tỉnh, ở hoa viên làm chút chuyện, giờ tiểu nhân hầu hạ người thay quần áo. Người muốn ăn gì? Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”
A Sửu trên đầu quấn cái khăn, dưới khăn là gương mặt mập mạp, thắt lưng hơi cong, mang ý cười khiêm tốn kính cẩn, sắc mặc một bộ dáng nô tài, so với người ở trên giường đối mình làm càn lăng nhục, cảm giác rõ là hai người khác nhau. Nhìn hắn, Sở Đào ngẩn người, nhất thời không dám khẳng định đoạn hình ảnh quỷ dị kia là cảnh trong mơ hay thật sự đã trải qua.
Thấy A Sửu tiến lên để giúp mình thay đồ, Sở Đào vội phất tay đẩy ra hắn, A Sửu trên người đầy mùi bùn của cây cỏ, không phải loại hương nhạt ngọt tối qua khiến hắn tim đập, cảm giác hoàn toàn bất đồng làm hắn do dự một chút, hỏi: “Tối hôm qua… Ngươi đi đâu vậy?”
A Sửu mặt lộ vẻ lo sợ không yên, khom người trả lời: “Không dám giấu vương gia, tối hôm qua mấy huynh đệ kéo tiểu nhân đi đổ xúc sắc. Tiểu nhân biết vương phủ không cho phép bài bạc, chỉ là tiểu nhân thật sự không lay chuyển được bọn họ, nên liền chơi cả đêm.”
“Đổ cả đêm? Cùng với ai?!” Theo lời A Sửu nói tối qua cùng người đánh bạc, vậy chuyện kia ở phòng của hắn… Không phải, chính mình tối hôm qua rốt cuộc có hay không đi vào phòng của hắn?
Có Vạn Dục hoàng tử viết từng tên chương mục, A Sửu đem giá trị của nó nâng cao mấy phần, cẩn thận nhận lấy cuộn tranh, mỉm cười nói: “Vương gia yên tâm, ta tuyệt không cho người ngoài thưởng thức.”
Bức tranh chỉ dùng để lấy tiền, không phải dùng để ngâm nga thưởng thức, điểm này hắn tuyệt đối không nói sai.
“Cảm ơn ngươi!” Không đoán được ý niệm trong lòng A Sửu, thấy hắn đối với tranh vẽ xấu xí của mình mà quý trọng như thế. Sở Đào rất vui vẻ, chỉ cảm thấy nghìn vàng thật đáng, tri kỷ khó cầu, như vậy gặp được người hầu này thật sự là phúc khí của mình rồi.
Lời nói thật chân thành, khiến A Sửu đang tính toán cách đầu cơ trục lợi bản vẽ quý giá này, bỗng lòng hơi đắng một chút. Nhưng phần lương tâm chỉ thoáng qua, ngay lập tức bay biến, hắn đối việc thăm dò đối phương như nào thật lòng không có hứng thú, lại cho rằng tâm cũng không sánh bằng một lượng bạc, đây là nhận thức trước sau không đổi của hắn.
Không đâu lại kiếm được một đống tài phú, khiến A Sửu phát hiện ở nơi này lâu dài cũng thật tuyệt. Bên cạnh có gà đẻ trứng lại vừa có năng lực thay hắn kiếm tiền, nhưng vì sợ bị hoài nghi, hắn không thể cùng Sở Đào mỗi lần giống nhau mà xin đồ vật.
“A Sửu, đi chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta đến thị lang phủ chúc mừng đi?”
Suy nghĩ bị sở đào cắt đứt, A Sửu sửng sốt, “Vương gia, người muốn đích thân đi chúc?”
“Đúng vậy a, đi xem chút, đến giúp vui cũng tốt ừm.” Mỉm cười, Sở Đào nói.
Quần áo đi bái phỏng là do A Sửu thay Sở Đào chọn, quần áo thêu hoa văn bằng kim tuyến chạm vàng, đai ngọc, giày mây, bên hông cài cây sáo ngọc bích, quả nhiên là tuấn nhã hào phóng, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn. Nhìn Sở Đào phong thái đường đường, A Sửu thầm nghĩ cũng không biết vị thị lang quan kia suy nghĩ gì. Nếu là y, hắn nhất định chọn vị tiểu hoàng tử này, bộ dáng thì được khỏi cần nói, chỉ cần vì mình cung cấp cơ hội kiếm tiền mọi so ra thật hơn vị thừa tướng tiểu thư kia nhiều.
Chuẩn bị xong xuôi, hai người tới Hoắc phủ, chưa đến gần, đã nghe được tiếng hỉ nhạc xa xa truyền đến, Hoắc phủ trước cửa giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt. Binh bộ thị lang cùng thừa tướng tiểu thư của Vạn Dục thành hôn, gần như toàn bộ triều quan đều tới chúc mừng, ngay cả hoàng thượng cũng cho người tới đưa lễ. Sở Đào lúc trước cũng đã phái quản gia đem lễ đến, bất quá giờ phút này nhìn đến cảnh tượng phồn hoa này, lòng vẫn tràn đầy mùi vị cảm thụ.
Sở Đào tới muộn, tân nhân đã bái qua thiên địa, khi hắn vào đại sảnh, vừa lúc thấy nha hoàn nâng thừa tướng tiểu thư về phía sau đường. Hoắc Chẩn một thân hỉ phục, vẻ mặt xuân phong đắc ý, đang chào hỏi mấy quan viên tiến đến chúc mừng. Thấy Sở Đào đến, Hoắc Chẩn ngẩn người, do dự một chút, muốn ra chỗ hắn, đúng lúc bị ngăn lại vì vài vị quan viên, Sở Đào thấy thế, tùy tay cầm điểm tâm trên bàn, nhét vào miệng.
“Nếu có một ngày Hoắc thị lang quay về tìm ngươi, ngươi còn có thể để ý hắn không?” A Sửu ở bên cạnh thăm dò hỏi, thấy Hoắc Chẩn đối Sở Đào chuyện cũ chưa xong, vì thế cố ý hỏi.