Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 23 : Cảm xúc dành cho nhau không rõ ràng

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Sân khấu đã được chuẩn bị hoàn tất, bọn trẻ cũng đã ngồi ngay ngắn phía dưới mà đợi ca sĩ An Nhiên trình bày ca khúc của mình với sự háo hức và vui mừng... thật hiếm khi bọn chúng được xem một chuơng trình ca nhạc trực tiếp như thế này.



- Phụt. - Bỗng nhiên tất cả đèn điện tắt hết.



Bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau không hiểu có chuyện gì, có vài đứ trẻ lỗ rõ vẻ thật vọng vì không có điện làm sao ca sĩ có thể trình bày bài hát được.



- Chuyện gì vậy? - Hàn Thế Bảo bước vào bên trong hậu trường mà hỏi.



- Là mất điện đột xuất, chúng ta phải làm sao đây? - Một nhân viên đang căng thẳng mà nói.



- Nhanh chóng làm bất cứ giá nào để có điện lại, tôi sẽ ra ngoài trấn an bọn trẻ. - Hàn Thế Bảo ra lệnh.



- Dạ, thưa Hàn tổng.



Kelly đứng phía sau nhìn Hàn Thế Bảo có chút bất ngờ, xem ra bản tính của anh ta cũng tốt, là thật lòng muốn làm từ thiện không phải để lấy danh tiếng. Từ bên trong sân khấu Kelly nhìn thấy bóng dáng của Hàn Thế Bảo thường ngay uy nghiêm lạnh lùng bao nhiêu, hiện tại lại đang làm trò để bọn trẻ bên dưới cười vui vẻ. Kelly khẽ bật cười, anh ta xem ra thật đáng yêu như một đứa trẻ vậy.



Tuấn Anh bước gần lại phía Kelly, cũng nhìn ra phía Hàn Thế Bảo đang bên ngoài nhưng không nói gì, chỉ nhìn với ánh mắt vô cùng khâm phục.



- Anh xem, Hàn tổng của chúng ta đang làm trò cho bọn trẻ, tôi thật không nhìn ra anh ấy. - Kelly mìm cười nói.



- Chuyện này với tôi không lạ, vì Hàn tồng rất là cảm thông với lũ trẻ mồ côi. - Tuấn Anh đáp.



- Cảm thông sao, anh dùng từ sai rồi. - Kelly bắt bẻ. - Phải nói là yêu thuơng chứ.



- Là cảm thông... vì khi bé Hàn tổng từng ở trong trại trẻ mồ côi một thời gian ngắn. - Tuấn Anh lại nói.



- Thật sao? - Kelly không thể tin nỗi. - Không phải anh ta có cha mẹ sao, vì sao lại phải vào nơi này.



- Tôi không thể nói cho cô biết được, còn cô đối với những đứa trẻ kia cũng là cảm thông chứ. - Tuấn Anh hỏi.



- Cảm thông, anh thích dùng từ đó quá nhỉ. Tôi cảm thấy bọn trẻ thật đáng thuơng, vì sao có những người sinh ra rồi lại vứt bỏ chúng. - Kelly xót xa nói.



- Không phải cô cũng là một đứa trẻ không cha mẹ, từng sống ở cô nhi sao?



- Tôi... à... vâng... tôi chính là cảm thông với bọn chúng. - Kelly sực nhớ đến hồ sơ mà anh Thiên Ân đưa cho cô về thân phận mới.



- Cô còn nhớ trại trẻ mồ côi cô từng sống tên gì hay không? - Tuấn Anh hỏi tiếp.



- Là Thiên Tâm. - Kelly trả lời như học thuộc bài.


- Là cô ta... cô ta đâm nhát dao đó vào anh ta.. bọn tôi không có liên quan mà, xin tha cho bọn tôi. - Hồng Ngọc nghe xong liền hoảng sợ mà nói.



- Vậy Lâm Hạ Tuyết, vì sao thành ra như thế. - Tuấn Anh ngoảnh mặt lại nói.



- Haha, không phải vì mày đã đánh Lâm Hạ Tuyết không một chút ngơi tay sao? - Mai Hoa cười lớn nhìn Hồng Ngọc.



Hồng Ngọc tức giận lao tới phía Mai Hoa, hai cô gái như muốn giết nhau lao vào đành cáu xé.



- Đại ca, bọn họ...



- Mặc kệ đi. - Tuấn Anh nhìn về phía Hoàng Mai đang cuộn người ngồi trong góc chỉ biết khóc. - Mang cô ta đi. - Chỉ về phía Hoàng Mai. Bọn đàn em của Tuấn Anh đưa Hoàng Mai đi, Hoàng Mai lại vô cùng hoảng sợ nghĩ rằng anh ta sẽ xữ lý cô đầu tiên liền phản kháng la hét xin tha nhưng cuối cùng lại bị bịt miệng lôi đi.



- Nói cho tôi biết, cô có quen cô gái đến cứu Lâm Hạ Tuyết hay không? - Tuấn Anh ngồi đối diện hoàng Mai mà hỏi.



Hoàng Mai nhìn Tuấn Anh bằng đôi mắt sợ sệt mà lắc đầu.



- Cô ta đến đó và có nói điều gì đặc biệt hay không? - Không có, nhưng giọng nói của cô ấy rất quen... - Hoàng Mai nhớ lại



. - Đúng rồi, là giống giọng cô giáo Kelly...



- Kelly sao? - Tuấn Anh kinh ngạc.



Hoàng Mai nhìn thấy nét mặt đổi đi của Tuấn Anh liền hoảng hốt gật đầu rồi cúi mặt xuống đất.



- Được rồi, tôi cho cô ra về... nhưng nếu cô dám nói với bất kì ai về chuyện này thì .... - Tuấn Anh đưa tay lên cổ, ra hiệu sẽ giết. - Tôi hứa... tôi hứa sẽ không hé nữa lời mà. - Hoàng Mai vui mừng, cô thoát được nơi này muốn làm gì cô cũng sẽ làm.



****************



Có lẽ vì cánh tay của cô đau nhức hành hạ, đêm đó Kelly sốt mê man... hiện tại cô lại đang nằm trêng giường của Hàn Thế Bảo mà không hề hay biết điều gì.



Hàn Thế Bảo bế cô lên phòng nghĩ thì phát hiện toàn thân Kelly nóng ran, Hàn Thế Bảo không thể bỏ mặc cô một mình trong phòng nghĩ này liền đưa cô vào phòng mình nghĩ ngơi, đặt một chiếc khắn ấm trên trán Kelly, cho cô uống thuốc sau đó thay nước ấm cho cô cả đêm. Hàn Thế Bảo không hiểu vì sao mình lại có thể chăm sóc một cô gái đáng nghi ngờ này.



- Mẹ, mẹ ơi, cha ơi... đừng bỏ con mà... con sợ lắm. - Kelly khẽ nói trong cơn mê sản, nước mắt tự nhiên rơi từ khóe mắt.



Hàn Thế Bảo ngồi đó, đưa bàn tay lau giọt nước mắt từ khóe mi cô nóng hổi. - Cô thật sự là ai, Kelly? - Hàn Thế Bảo nắm lấy bàn tay của Kelly vỗ về. - Vì sao trong cơn mê lại đau buồn như vậy, có phải cô cũng giống như tôi... có quá nhiều thứ phải giấu trong lòng.