Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 22 : Chuyến đi từ thiện

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Bàn tay đầy máu, mùi máu tươi khiến căn phòng trở nên im bặt. Hạ Tuyết nhìn người đàn ông kia từ từ ngã xuống cạnh mình, là Tú Anh... anh ấy vì cô mà bị Mai Hoa đâm vào ngực.



- Tôi... tôi không cố ý... là do anh ta, do anh ta muốn cướp lấy dao từ tay tôi. - Mai Hoa nhìn bàn tay đầy máu của mình hoảng sợ.



Hồng Ngọc và Hoàng Mai cả người rã rời, nhìn thấy Tú Anh từ từ ngã xuống, đau đớn ôm ngực.



Hạ Tuyết cố gắng đưa bàn tay đau nhức như muốn gãy từng khúc xương về phía Tú Anh, nước mắt cô lăn dài trên khoé mi. Tú Anh cũng đưa bàn tay mình ra mà nắm lấy tay Hạ Tuyết, gương mặt trắng bệt, nhưng nhìn cô vẫn cố gắng hé cười.



- Tôi không sao đâu, đừng lo lắng. - Tú Anh nói.



- Tú Anh, vì sao phải như vậy chứ. Anh biết rõ rằng người tôi thích là ai, vì sao phải vì tôi…



- Nếu như em không còn tồn tại trên trái đất này, thì cuộc sống tôi còn có ý nghĩa gì… - Tú Anh đáp. - Vì vậy, nếu như tôi có thật sự không qua khỏi, thì ít ra em vẫn sẽ nhớ đến tôi.



- Anh sẽ không chết đâu, phải không? - Hạ Tuyết khóc ngất. - Hãy hứa với tôi, anh sẽ không chết. - Đôi bàn tay cô siết chặt bàn tay Tú Anh.



- Hạ Tuyết, tôi yêu em. - Tú Anh mỉm cười nói. - Thật tốt nếu như người em yêu là tôi…



Máu tuông ra nhiều hơn khi Tú Anh cử động, Tú Anh hai mắt nhoè đi, ngước mắt nhìn sang Hạ Tuyết đang nhìn anh với đôi mắt đầy nước.



- Lâm Hạ Tuyết, nếu tôi tỉnh lại… tôi muốn nghe câu trả lời của em, được không?



Hạ Tuyết rơi nước mắt, khẽ gật đầu.



- Nếu như anh không chết, tôi sẽ trả lời anh.



Tú Anh ngất đi, hai mắt nhắm lại vì mất quá nhiều máu. Hạ Tuyết hoảng hốt muốn lại gần xem Tú Anh, cô nhích từng chút một nhưng cả cơ thể như bị gãy từng khúc xương không một chút cảm giác, chỉ là sự đau đớn… Hạ Tuyết đau đến mức ngất lịm đi khi bàn tay vừa chạm vào gương mặt trắng bệt của Tú Anh.



Kelly nhìn thấy bọn họ mà đau xót trong lòng, thì ra tình yêu lại cao cả như vậy… có thể hy sinh mạng sống vì nhau. Cô chưa bao giờ yêu, cứ ngỡ rằng tình yêu là phiền phức nhưng hôm nay nhìn thấy Tú Anh vì Hạ Tuyết mà bị thương… trong lòng có một chút cảm giác khó tả. Kelly nhanh chóng tiến tới phía hai người bọn họ, một mình cô làm sao có thể đưa cả hai đến bệnh viện đây.



Bên ngoài, tiếng xe hơi thắng két khiến mọi người bên trong kinh ngạc. Kelly nhìn ra bên ngoài thấy Tuấn Anh đang cùng rất nhiều người đang đi vào, nhìn Hạ Tuyết và Tú Anh đang nằm dưới sàn trong lòng vô cùng lo lắng nhưng không thể nào ở lại nơi này được đành nhanh chóng rời khỏi căn phòng.



Không ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa thì đã gặp Tuấn Anh đang đi vào. Kelly sững người nhìn Tuấn Anh.



- Cô là ai? Không được phép rời khỏi đây. - Tuấn Anh nắm cỗ tay Kelly không cho cô đi.



Kelly dùng sức hất tay Tuấn Anh ra khỏi tay, sau đó liền bước thẳng. Tuấn Anh không muốn ra tay với phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ này quả lì lợm, không nghe rõ lời anh nói sao. Tuấn Anh một lần nữa dùng sức nắm chặt cổ tay của Kelly.



Kelly lần này hơi nhói ở cổ tay, anh ta thật là thô lỗ mà. Kel không muốn nói vì sợ Tuấn Anh nhận ra giọng nói của mình, con người anh ta không phải loại có thể xem thường được.
Theo hướng tay của đứa bé là một đứa trẻ đã lớn, khoảng tầm 10 tuổi… đôi chân có vẻ không được lành lặn như bao nhiêu đứa trẻ khác. Kelly bước tới bế đứa trẻ lên tay, bổng vai cô đau nhức không thể tả liền làm ngã đứa trẻ xuống đất.



Đứa bé bị ngã khóc lớn, Kelly vội vàng ngồi xuống dỗ dành cách mấy cũng không nín… công với việc vai cô đau nhức không thể nhấc nổi đứa trẻ này.



Tuấn Anh thấy vậy liền bước tới nhìn Kelly rồi hỏi.



- Cô bị đau vai sao?



- À… không. - Kelly giật mình.



Tuấn Anh kéo tay Kelly, cơn đau không thề kìm chế được, Kelly khẽ rên đau.



- Á, đau.



- Vai cô vì sao đau?



- Tôi… đêm qua tôi tập thể dục… đúng vậy… tôi tập thể dục bị ngã xuống sàn nên rất đau. - Kelly bịa ra một lý do.



Tuấn Anh bỏ tay Kelly ra, nhìn cô một lúc rồi bỏ đi.



Kelly thờ phào, anh ta nghi ngờ cô sao?



- Có chuyện gì không ổn sao? - Hàn Thế Bảo hỏi Tuấn Anh.



- Hàn tổng, không có gì đâu… có lẽ chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều.



- Tú Anh sao rồi? - Hàn Thế Bảo hỏi.



- Đã trải qua giai đoạn nguy hiểm, tuy nhiên vẫn chưa tỉnh lại.



- Cậu muốn tôi giúp cậu tiêu diệt Mai thị? - Hàn Thế Bảo nghĩ đến Tú Anh thì chỉ muốn tiêu diệt dòng họ MAi.



- Cảm ơn Hàn tổng.



- Tôi xem cậu và Tú Anh chính là anh em, đã là người của Hàn gia này đâu dễ bị ức hiếp. - Hàn Thế Bảo nói tiếp. - Còn cô gái tên Kelly kia, tôi sẽ nhanh chóng lột trần bộ mặt thật của cô… muốn tiếp cận Hàn gia vì mục địch gì… tôi sẽ làm cho ra lẽ.



Kelly khẽ rùng mình, hình như có ai đó đang nhìn cô thì phải.