Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 55 : Kế hoạch hẹn hò

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Hải Yến kéo Tuấn Anh ra khỏi The Win, trái tim anh băng giá sao… cô sẽ làm tan chảy nó bằng mọi cách. Hải Yên ôm lấy tay Tuấn Anh như một cô tình nhân nhỏ trên gương mặt chưa hề vơi đi nụ cười rạng rỡ.



- Không phải bây giờ em phải đang ở trường sao? - Tuấn Anh nhìn lên đồng hồ mà nói.



- Anh quan trọng hơn mà. - Hải Yến đứng đối diện Tuấn Anh, hai tay nắm lấy tay anh. - Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, anh đừng cau có nữa… cười lên một cái đi. - Cô đưa tay lên gương mặt điềm đạm kia kéo miệng anh hình cười.



Tuấn Anh đẩy tay Triệu Hải Yến ra khỏi gương mặt mình, ánh mắt nhìn cô ra vẻ không hài lòng sau đó quay lưng đi mà nói:" Tôi đưa em về trường."



- Không thích. - Hải Yến không bước theo.



- Đừng trẻ con nữa, tôi phải làm việc còn em phải đến trường. - Tuấn Anh ra sức giải thích.



Cô khó khắn lắm mới tóm được anh, lại được Hàn tổng hậu thuẫn thế mà anh nghĩ rằng bằng một hai câu nói của anh mà anh có thể trốn thoát khỏi cô sao. Cô tất nhiên không khuất phục, dùng tay lắc lắc tay của Tuấn Anh ra vẻ nài nĩ.



- Chỉ hôm nay thôi, từ nay sẽ không cúp học nữa... dù sao cũng đã lỡ rồi và anh cũng được Hàn tổng cho nghĩ mà. - Hải Yến mè nheo.



Những người qua đường đi ngang qua mà nhìn vào, thấy gương mặt đáng yêu cùa Hải Yến ra sức năn nỉ và gương mặt cương quyết của Tuấn Anh mà đến tội nghiệp cô gái nhỏ kia. Mọi người đứng lại nhìn Hải Yến bằng đôi mắt tội nghiệp đáng thương.



- Cô muốn đi đâu. - Tuấn Anh chịu thua.



- Tôi đã lên kế hoạch rồi... trước tiên anh và tôi sẽ đi đến một nơi này trước. - Hải Yển vừa nghe xong, bỏ luôn gương mặt buồn bã khi nãy mà cười ngay lập tức.



Nói xong, anh đưa cô đi đến địa điểm mà cô đã chọn, hôm nay có lẽ Tuấn Anh phải khổ với cô nữ sinh trung học này rồi.Chiếc xe lái đến địa điểm mà Hải Yến chỉ định, chính xác là một shop thời trang.



- Muốn mua quần áo? - Tuấn Anh ái ngại nói.



Hải Yến không đáp, khoác tay anh kéo vào. Cô đi lựa một vòng, sau đó liền chỉ một cặp áo màu trắng vô cùng đáng yêu được treo trên tường.



- Chị ơi, em muốn thứ cái này. - Hải Yến nói.



Nhân viên mang bộ áo cặp xuống, đưa về phía hai người họ. Cô nhân viên khẽ mỉm cười, là một đôi tình nhân đi mua áo cặp sao, nhìn người đàn ông kia từ khi bước vào nơi này gương mặt có chứa thứ gì đó lạnh băng khiến người nhìn vào e sợ, còn cô gái gương măt đáng yêu luôn luôn cười nói với anh ta mặc dù anh ta chẳng hề đáp một câu.



- Thử cùng đi. - Hải Yến đưa chiếc áo nam qua cho Tuấn Anh.



- Tôi chưa bao giờ mặc loại áo này. - Tuấn Anh lắc đầu.




- Tôi hứa mà. - Hải Yến đưa tay lên thề hứa. - Nhưng... vì sao tôi gọi anh lại không nghe máy, tôi là bạn gái anh mà. - Hải yến nói.



Tuấn Anh khẽ cười nhẹ:" Dạo này tôi khá bận, nhưng nếu cô gọi tôi, tôi sẽ gọi lại cho cô khi tôi có thời gian."



- Anh móc nghéo đi. - HẢi Yến đưa ngón tay mình ra.



Tuấn Anh khẽ cười, cô gái trẻ con này... nhưng sau đó cũng đưa tay móc nghéo với cô.



- Ngủ ngon. - Hải Yến đưa tay tạm biệt.



- Ngủ ngon. - Tuấn Anh đáp rồi quay lưng ra xe.



- Hẹn gặp lại anh, bạn trai của tôi. - Hải Yến nói theo.



Tuấn Anh chỉ khẽ cười, sau đó lên xe mà lái đi... dường như khi ở bên cạnh cô gái nhỏ này, anh có đôi chút vui vẻ má không suy nghĩ nhiều việc nữa.



Tuấn Anh lái xe đến nơi mà Hàn Thế Bảo và Kelly đang ở, nhiệm vụ của anh chính là bảo vệ Hàn Thế Bảo và bảo vệ Hàn gia trước những thế lực bên ngoài và những hiểm nguy từ bên trong. Khi nào Kelly chưa biết sự thật, khi đó tính mạng của Hàn tổng vẫn còn nguy hiểm.



Bên ngoài không còn những vệ sĩ canh gác nữa, căn nhà chìm trong yên lặng lạnh tanh. Tuấn Anh nhanh chóng bước vào thì chỉ nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang ngồi trong phòng khách với chai rượu đã vơi trên bàn.



- Hàn tổng, vệ sĩ đâu cả rồi. - Tuấn Anh bước tới hỏi.



- Tôi cho họ đi hết rồi.



- Còn Kelly.



- Cô ấy cũng đã đi rồi. - Hàn Thế Bảo rót ly rượu đưa lên miệng. - Tôi đã cho người bảo vệ Kelly, nhưng có lẽ chính cậu đảm nhận tôi sẽ yên tâm hơn.



- Hàn tồng, nhưng... - Tuấn Anh ngập ngừng.



- Được rồi, cậu ra ngoài đi. - Thế Bảo xua tay.



Tuấn Anh vừa bước ra ngoài, anh ngồi dựa lưng vào ghế... đôi mắt nhắm lại... Kelly, cô ấy không một lời từ biệt mà ra đi như vậy... có lẽ cô ấy đã quyết định kết thúc mọi thứ, anh cũng không muốn ép cô nữa... nếu có duyên sẽ gặp lại.