Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 60 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Ngoài xe, Tú Anh ngồi trên xe đợi Win rời khỏi bữa tiệc sẽ đưa cậu đến sân bay kịp giờ đón Andy. Từ phía xa, trong thấy Win đang tiến lại gần phía sau lại nắm lấy tay Hạ Tuyết mà kéo đi. Tú Anh nhìn thấy bọn họ, trong thật xứng đôi vừa lứa rồi khẽ bật cười, anh từ lâu đã không còn cơ hội với cô và hiện tại Tú Anh cũng không muốn nghĩ đến việc đó, điều quan trọng chính là anh muốn toàn tâm toàn ý với The Win và trả thù cho Hàn Thế Bảo. Phụ nữ với anh hiện tại, chính là không có nhu cầu tạo dựng mối quan hệ.



Win đưa Hạ Tuyết đến xe của mình, Tú Anh liền từ trên xe bước xuống nhìn thấy hai người toàn thân ướt sũng, cô gái kia có vẻ đang lạnh rung người với chiếc đầm hở vai như vậy.



- Vào xe trước rồi nói. - Tú Anh mở cửa mời hai người họ lên.



Win đẩy Hạ Tuyết vào trong sau đó nhanh chóng lên xe, chiếc xe lăn bánh đi Tú Anh nhìn vào gương chỉ thấy Hạ Tuyết hai tay vòng qua người ôm lấy cơ thể gương mặt cuối xuống không nói một lời cũng không phản kháng lại ý Win.



- Chú ghé trung tâm thương mại The Win, chúng tôi cần thay trang phục trước. - Win nói, phá tan sự im lặng đang hiện hữu.



- Vâng. - Tú Anh gật đầu, cho xe lái vào trung tâm thương mại.



Tú Anh một mình đi lựa chọn trang phục cho cả Win và HẠ Tuyết vì bọn họ đi lại khá bật tiện trong bộ dạng đó, và cả vì Hạ Tuyết hiện tại không phải là một cô bé bình thường nữa, để lọt vào mắt phóng viên rất phiền phức.



- Em thay trang phục trước, tôi sẽ ra khỏi xe đợi. - Win đưa túi trang phục mà Tú Anh vừa mua lại.



Hạ Tuyết nhận lấy khẽ gật đầu.



Tú Anh và Win đứng bên ngoài, cửa đen hạ xuống để Hạ Tuyết cởi bỏ bộ trang phục thấm ướt kia. Win cúi mặt dựa lưng vào xe, sau đó khẽ cất lời.



- Sau khi tôi đi, vì sao chú và cô ấy không ở bên cạnh nhau? - Win hỏi.



Tú Anh không đáp, ánh mắt hướng về một nơi xa xôi.



- Không phải tôi chính là lí do hai người không đến với nhau được ư, tôi ở bên Mỹ một mình rất buồn và cô đơn nhưng cứ ngỡ rằng hai người đang hạnh phúc tôi lại cố gắng vượt qua sự cô đơn đó. Vậy mà, chú lại để cô ấy đi vào con đường đầy nguy hiểm đó, tôi đã tin tưởng sai người ư.



- Hạ Tuyết, cô ấy là một cô gái có tình cảm có suy nghĩ… không phải ai cũng có thể điều khiển được. Vả lại, chính vì sự ra đi của cậu… mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng xem như không còn.



- Hiện tại, chú còn yêu cô ấy không.




- Rồi Hàn tổng sẽ tỉnh lại mà,đừng quá bi thương. - Hạ Tuyết đặt tay lên vai Win chấn an.



Cả hai không nói một lời nào nữa, cùng nhau ngồi bên cạnh HÀn Thế Bảo… luôn hy vọng HÀn tổng tỉnh lại.



********************



Thiên Ân đưa Kelly về một vùng quê yên bình, nơi này mọi người chỉ ra đồng làm việc từ sáng sớm đến chiều tối. Không có ti vi, không có đèn điện, không có đầy đủ tiện nghi, và nó rất xa rất xa như cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Kelly hoàn toàn không biết gì về cuộc sống bên ngoài kia, hằng ngày cứ mỗi buổi tối cô gom tất cả những đứa trẻ trong làng đến một ngôi nhà thắp những ngọn nến sáng cả căn phòng để dạy bọn trẻ học chữ. Đứa trẻ trong bụng cô luôn khiến cô khó khăn về mặt ăn uống, hơn nữa mọi người đều nghĩ cô và Thiên Ân là vợ chồng nên việc cô mang thai không hể bị dị nghị điều gì.



Kelly đang dạy bọn trẻ trong lớp học nhỏ mà tự cô động viên các gia đình cho những em nhỏ đến học. Nhưng đứa trẻ tại nơi này rất yêu quý cô giáo, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng… bọn trẻ cứ thế mà quấn lấy cô. Điều đó khiến cô bận rộn hơn, cảm giác nhớ Hàn Thế Bảo trong lòng cũng vơi đi, có lẽ anh đang đi tìm cô.. nhưng anh sẽ không tìm được cô nữa… như vậy cũng tốt, anh sẽ không đau lòng vì anh sẽ không thể biết mối quan hệ không thể có của hai người.



- Cô giáo xinh đẹp, chú đến tìm cô. - Một học sinh nhỏ trong lớp cười khúc khích nói khi Kelly đang mãi suy nghĩ.



Kelly quay đầu nhìn ra cửa sổ, Thiên Ân đang đứng bên ngoài nhìn cô. Kelly khẽ mỉm cười, sau đó nói lớn:” Được rồi, buổi học kết thúc các em về nhà nhớ viết bài nhé.”



- Dạ. - Tiếng bọn trẻ đồng thanh reo lên.



Kelly thu dọn một chút, sau đó bước gần về phía Thiên Ân. Hằng ngày anh đều đến đón cô, vì đường về khá vắng vẻ… mặc dù cô đã từ chối phiền anh nhưng anh nhất định không chịu, cô đành chấp nhận.



- Anh Thiên Ân. - Kelly khẽ nói. - Chúng ta về thôi.



- Hôm nay trong làng có lễ hội, chúng ta đi xem một chút. - Thiên Ân nắm tay Kelly bước đi.



Kel rút tay mình lại, cô không muốn quá thân thiết với anh… cô biết anh có tình cảm với cô… nhưng cô đã có con với Thế Bảo, làm sao có thể đáp trả anh được cũng vì cô không yêu anh. Kel không muốn Thiên Ân quá lún sâu vào thứ tình cảm không có kết quả kia nữa.



- Chúng ta đi thôi. - Kelly mỉm cười bước đi trước.



Thiên Ân nhìn bàn tay mình rồi khẽ buồn, sau đó bước chân theo Kel. Dù anh có mang cô đi xa Hàn Thế Bảo như vậy, cô vẫn không quên được hắn ta ư… tình cảm của anh dành cho cô như vậy… cô vẫn không đáp trả mà ngày càng xa lánh.