Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 61 : Tiểu Hân

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Lễ hội nơi này tuy không náo nhiệt nhưng rất ấm áp, mọi người xum họp quanh một đóng lửa lớn giữa đêm khuya xua tan đi cái lạnh giá. Mọi người nơi này thật thân thiện và hoà đồng, họ cùng nhau nắm tay nhảy múa xung quanh đóng lửa cười đùa vui vẻ. Kelly tuy mới về nơi này sinh sống nhưng lại được mọi người vô cùng quý mếm vì cô bỏ công ra dạy dỗ con cái họ biết mặt chữ mà không hề đòi hỏi bất cứ tiền công nào, lại còn có Thiên Ân vô cùng tốt bụng luôn giúp đỡ bọn họ những việc nặng nhọc.



Cuộc sống của Kelly cứ thế mà trôi qua êm đềm, cô không thể phủ nhận rằng cô nhớ nhung da diết Hàn Thế Bảo. Tuy nhiên ở một nơi hẻo lánh này, không ai nhắc đến anh… cô như cách ly ra khỏi cuộc sống của anh hoàn toàn, thế nhưng cô vẫn cứ thế nhớ anh… người mà cô không thể yêu. Cô thường nghĩ về mẹ của mình, người phụ nữ mẫu mực trong tim cô, ấy vậy mà cô lại là con gái của người đàn ông khác, đó là một việc không thể ngờ tới đối với Kel. Cô tự cười nhạo bản thân mình, cô đã quá tin tưởng vào những thứ hảo huyền rồi.



- Kel, em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy. - Thiên Ân đi tới, ngồi trên chổm đá bên cạnh cô.



- Anh Thiên Ân. - Cô ngước mắt nhìn anh. - Em nghe chị Isa nói rằng cách đây không xa có thị trấn nhỏ bán đầy đủ mọi thứ, em muốn đi đến đó để mua thêm sách cho bọn trẻ.



- Đường đi rất khó đi, em ghi lại những thứ cần mua đi anh sẽ đi mua cho em. - Thiên Ân đáp, anh không muốn cô rời khỏi nơi này.



- Cũng được, vậy mai anh mua giúp em vài thứ. - Kelly gật đầu.



Thiên Ân ngồi bên cạnh cô, đôi bàn tay khẽ đưa sang nắm lấy tay cô. Cô muốn rút lại nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy hơn, cô đưa mắt nhìn sang anh chạm phải ánh mắt của Thiên Ân cũng đang nhìn mình. Thiên Ân từ từ tiến gần vào gượng mặt của cô, Kelly hốt hoảng đứng lên bàn tay nắm lấy tay Thiên Ân kéo đi:” Chúng ta ra nhảy múa cùng mọi người thôi.”



Thiên Ân muốn hôn cô, anh rất muốn cô là của anh nhưng cuối cùng luôn bị cô chối từ như vậy. Kelly không từ chối thẳng thừng vì sợ anh khó xữ, cô chọn cách tránh né những cử chỉ thân mật của anh để anh hiểu rằng cô không có tình cảm với anh.



**************



Ba năm sau….



- Cô Kelly ơi. - giọng nói hốt hoảng. - Bé Bảo Hân bị ngã cô mau ra xem.



Kelly hốt hoảng, nhanh chóng chạy ra ngoài. Bảo Hân chính là đứa trẻ giữa cô và Thế Bảo, cô cứ nghĩ sinh ra một đứa trẻ tật nguyền vì cô và anh có quan hệ huyết thống, nhưng thật may mắn Bảo Hân cáng lớn càng bụ bẫm đáng yêu, không có một dấu hiệu bệnh tật nào.



- Tiểu Hân, con có sao không? - Kel bế con gái đang ngồi khóc dưới sàn.



- Mẹ ơi, đau quá… - Tiểu Hân khóc lớn, chân cô bé sưng đỏ.



- Mẹ đã dặn không được phép đi ra ngoài, ba con về sẽ đánh đòn con. - Kel ôm con gái vào lòng trách mắng, sau đó mang Tiểu Hân vào nhà bóp thuốc.



Nhìn con gái khóc thút thít vì vết thương mà lòng Kelly xót xa, đứa trẻ này là cô liều mạng sinh ra, khi nhìn thấy đứa trẻ lành lặn cô rất vui mừng mà quên hết đau đớn. Bảo chính là bảo bối, Hân chính là trong từ vui mừng, hân hoan.



- Mẹ, ba đâu rồi. - Tiểu Hân nhìn xunh quanh liền hỏi.



- Ba con đi ra đồng phụ giúp bác Isa thu hoạch lúa… đến tối sẽ quay về. - Kel khẽ đáp.



Tiểu Hân nằm tựa vào lòng mẹ mình, cô bé có đôi mắt to tròn như hai viên minh châu lấp lánh… từng đường nét trên gương mặt đều mang một nét giống hệt như Thế Bảo, một vẻ đẹp hoàn mỹ, tương lai chính là một nữ mỹ nhân.



- Cô giáo ơi, con gái của cô Isa bỗng dưng phát sốt, chúng ta phải làm sao? - Một đứa trẻ chạy sang nói, gương mặt lo lắng.



Kelly nhanh chóng ôm con gái đi sang nhà chị Isa, chị ấy đã ra đồng cùng chồng để lại một bầy con nheo nhóc ở nhà. Đứa lớn nhất chỉ mới 5 tuổi, bé Aron năm nay vừa mới 4t đang bị sốt nằm mê man trên giường không còn nhận ra cô nữa. KElly đưa tay lên đầu Aron, chắc có lẽ cơn sốt này trên 40 độ rồi… phải nhanh chóng mang bé đến thầy lang trong vùng.



- Lita, giúp cô mang em đến thầy lang. - Kelly phía dưới đeo Tiểu Hân, trên tay lại bế Aron.



- Cô Kelly, thầy lang đã đi lên núi hái thuốc rồi… thầy vừa đi hôm qua có lẽ 2 3 ngày nữa mới quay về. - Lita đáp.



- Không được rồi, em con sốt cao như thế rất nguy hiểm… - Kelly lo lắng, sau đó bế thốc Aron lên mà nói. - Con nhanh chóng gọi xe, cô sẽ đưa Aron ra bệnh viện ngoài thi trấn gấp… không kịp nữa rồi.



- Dạ. - Lita đáp.



Cô đã từng hứa với Thiên Ân sẽ không rời khỏi nơi này, nhưng việc này khá gấp rút như vậy. Nếu đợi đến tối anh về thì Aron có lẽ đã không qua khỏi. Kelly mặc kệ, cứu đứa trẻ này là quan trọng nhất, cô bế Aron trên tay phía sau lại đeo theo Tiểu Hân lên xe tiến về thị trấn.



Tại thị trấn có một trạm xá nhỏ, chỉ có một cô y tá ngồi trực bên ngoài. Nơi này khá vắng vẻ, mỗi làng lại có một thầy lang riêng nên trạm xá này có khá ít người lui tới.


Win và Hạ Tuyết hiện tại chính là cặp đôi mơ ước và đẹp nhất. Mọi nhất cử nhất động của hai người đều được nhà báo săn đón, mối quan hệ đẹp đẽ này khiến rất nhiều cô gái không vừa lòng… đặc biệt là tiểu thư Trúc Chi… cô ấy hiện tại đang đứng đầu tập đoàn Ress, và là người trực tiếp hợp tác cùng The Win… ai ai cũng nhìn thấy cô ta là đang tấn công Win, nhưng Win vẫn dửng dưng chỉ gặp gỡ trên công việc.



Tú Anh và An Nhiên chính là một đôi thứ hai người nhiều người để mắt tới, mặc dù bên trong chỉ là một kế hoạch. Mặc dù Tú Anh muốn An Nhiên tuyên bố chia tay rất lâu nhưng An Nhiên lại chần chừ vì lí do rất đỗi là đơn giãn:” Anh cũng không muốn có bạn gái, tôi cũng không muốn nhiều kẻ đeo đuổi… chúng ta cùng nhau hợp tác đều rất đỡ phiền phức.” Và cuối cùng, Tú Anh cũng bị An Nhiên thuyết phục duy trì mối quan hệ bên ngoài là có… còn bên trong thì lạnh.



Và hiện tại, Hàn Thế Bảo trở về vị trí đứng đầu tập đoàn The Win, sau khi mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc… anh lại trở nên ít nói và lạnh lùng hơn trước kia. Bên cạnh Hàn Thế Bảo không còn ve vảng các bóng hồng như xưa, anh giống như một thầy tu hằng ngày chỉ biết làm việc và làm việc… không màn đến các mối quan hệ bên ngoài.



- Hàn tổng, đã tìm ra thông tin của Kelly. - Tuấn Anh đi vào trong phòng tổng giám đốc mà nói.



- Nói đi. - Hàn Thế Bảo gấp laptop lại mà lắng nghe.



- Cô ấy và Hoàng Thiên Ân sinh sống trong một ngôi làng, ngôi làng này khá ít người và sống khép kín. - Tuấn Anh nói tiếp. - Theo những gì dò hỏi thì Kelly và Hoàng Thiên Ân sống với nhau như vợ chồng và đứa trẻ kia thật sự là con cùa Hoàng Thiên Ân, tên là Phạm Bảo Hân.



- Họ Phạm. - Hàn Thế Bảo hỏi.



- Vâng, là họ Phạm. - Tuấn Anh khẽ ấp úng. - Là quy tắc của làng đó, con cái mang theo họ mẹ.



- Hiện tại, bọn họ đang ở đâu.



- Kelly và con gái cô ấy đã quay về làng, Hoàng Thiên Ân ở lại chăm sóc đứa trẻ trong bệnh viện. - Tuấn Anh đáp.



Hàn Thế Bảo nhếch môi cười, trên tay cầm chiếc bút quay quay… sau đó lại nhìn Tuấn Anh mà nói:” Tôi muốn đi thăm người bạn cũ, cậu đi cùng tôi.”



Tuấn Anh khẽ gật đầu, có lẽ Hàn tổng có ý đồ riêng… KElly cô ấy lại vô tâm vô tình với Hàn tổng như vậy, anh ấy là hận là tức giận với cô khi nghe Tú Anh kể lại chuyện những lúc anh bất tỉnh trên giường bệnh… rằng Kelly đã vô tình bỏ đi… dù mạng sống của anh thế nào.



Kelly ngồi trong nhà thất thần, cô luôn nhớ đến câu nói đầy trách móc của anh. Có lẽ anh đã rất hận cô khi cô ra đi sao, cô nhìn về hướng xa xăm nhưng không biết mình đang nhìn gì… chỉ thấy phía trước là khoảng trắng mờ mịt… vì nước mắt cô đã rơi ra khỏi khóe mi.



- Mẹ… mẹ… vì sao mẹ khóc… là mẹ nhớ ba sao? - Tiểu Hân từ bên ngoài chạy vào ôm lấy Kelly.



- Tiểu Hân ngoan, mẹ đâu có khóc… chỉ là mẹ bị bụi vào mắt thôi. - Kelly lau đi giọt nước mắt trên mi mà nói.



- Con thổi cho mẹ nhé. - Tiểu Hân chu mỏ lên thổi vào mắt Kelly.



- Cảm ơn Tiểu Hân, mẹ hết cay mắt rồi… con chính là niềm vui duy nhất của mẹ. - Kelly ôm Tiểu Hân… nhìn con bé cô càng nhớ Thế Bảo hơn.



- Mẹ ơi, quần áo này là chú đẹp trai mua cho con… mẹ thấy đẹp không. - Tiểu Hân mặc trên người chiếc váy màu kem, như một công chúa nhỏ.



- Đẹp, con gái của mẹ hệt như một thiên thần. Nhưng lần sau không được phép đi theo người lạ nữa, rất nguy hiểm.



- Dạ. - Tiểu Hân khẽ gật đầu. - Nhưng chú ấy không phải người lạ, chú ấy và ba quen nhau phải không ạ… ba chưa hỏi tên đã gọi tên chú ấy rồi - Tiểu Hân lắc lắc chiếc đầu buột hai bím tóc.



Bên ngoài, Lita chạy vào bên trong nhà cô với giọng hớt hải thở hòng học:” Cô Kelly, có một chú đi xe lớn đến tìm cô, chú ấy còn phát quà cho trẻ con trong làng.”



Kelly giật mình, liền bế Tiểu Hân lên vừa đi ra khỏi cổng thì Hàn Thế Bảo đã bước vào. Anh nhìn xung quanh ngôi nhà được dựng lên bằng gỗ, tuy nhiên bên trong khá gọn gàng và sạch sẽ… tạo nên cảm giác ấm áp của một gia đình hạnh phúc. Đó là suy nghĩ của Hàn Thế Bảo, và vì suy nghĩ đó mà anh càng không vui hơn.



- Chú… chú đẹp trai… vì sao chú biết con ở đây. - Tiểu Hân chạy nhanh đến Hàn Thế Bảo.



Hàn Thế Bảo đón lấy cô bé ôm trên tay, khẽ mỉm cười nói:” Không phải con nói là nhà con ở nơi có rất nhiều cây xanh sao.”



Tiểu Hân à một tiếng, sau đó lại ríu rít ôm lấy Thế Bảo, cô bé không biết vì sao rất quý mếm người đàn ông này.



- Thế Bảo… anh… anh muốn làm gì? - Kelly khẽ nói.



- Em không cần phải khẩn trương như vậy… mọi thứ chỉ là mới bắt đầu mà thôi. - Hàn Thế Bảo nhoẻn miệng cười… bàn tay đặt lên má cô nói tiếp. - Em nghĩ có thể trốn thoát tôi.